Giang Sách khởi động động cơ: “Vui thì tốt rồi, ngồi cho chắc, anh phải đưa em về.”
Tách tách.
Tô Nhàn nhắm điện thoại di động về phía Giang Sách rồi chụp một tấm ảnh.
“Em làm gì vậy?”
“Chụp ảnh đó.”
“Anh biết là em đang chụp ảnh, anh hỏi em tại sao phải chụp ảnh anh.”
“Không nói cho anh biết.”
Giang Sách lắc đầu cạn lời, một chân đạp xuống chân ga, khởi động xe chạy
đi xa.
Trên xe Tô Nhàn lặng lẽ đổi màn hình điện thoại di động thành ảnh chụp Giang Sách, nhìn chằm chằm thật lâu, khóe miệng lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Sau khi đưa Tô Nhàn về nhà, Giang Sách nhanh chóng ăn vội miếng cơm rồi ngủ thiếp đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh dậy sớm rời khỏi nhà, chạy thẳng đến tiệm cơm Uyên ương nằm ở số 166 đường Gia Uy.
Vừa mở cửa, chợt nghe thấy tiếng ông chủ tiệm niềm nở hỏi: "Muốn ăn gì đấy?"
"Chú Trình, là tôi."
"Đại thiếu gia?"
cửa tiệm này là cửa hàng do Trình Hải mở ra sau khi rời khỏi Công ty Khoa học công nghệ Tẩm Mộng, một ông già như Trình Hải cũng không có tay nghề nào khác, chỉ dựa vào tài nấu ăn ngon của mình, ông bèn đem vốn liếng dành dụm được trong nhiều năm qua mở một quán ăn nho nhỏ.
Quán mở cửa khai chương cũng chưa quá ba ngày.
Trình Hải lập tức sắp xếp cho Giang Sách ngồi xuống, dọn một ít rau trộn cùng một ít rượu ngon lên.
Ông rót cho Giang Sách một ly.
"Đại thiếu gia, hôm nay sao có thời gian rảnh rỗi tới thăm tôi vậy?"
Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336421/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.