Xe chạy trên đường nhựa, trong lúc đó, Đinh Hồng Diệu vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề: Chuyện đã đến nước này, còn ai có thể đối phó Giang Sách?
Mình thì không thể rồi.
Cho dù anh ta có thừa nhận hay không thì giữa anh ta và Giang Sách vẫn có sự chênh lệch rất lớn.
Đinh Hồng Diệu từng cho rằng mình là con cưng của trời, là người toàn năng, trí tuệ của mình cao hơn tất cả mọi người.
Nhưng bây giờ anh ta đã không còn nghĩ như thế nữa.
Sau khi mở mang tầm mắt về sự lợi hại của Giang Sách, anh ta mới hiểu rõ thế nào là: núi cao còn có núi cao hơn.
Có lẽ anh ta không nên tranh giành vị trí gia chủ này, vị trí này thoạt nhìn có vẻ rất tốt, nhưng trên thực tế lại quá nóng, vừa ngồi lên cả người đã khó chịu.
Nếu anh ta chỉ là người bình thường, đâu cần phải suốt ngày ác chiến với Giang Sách.
Nhưng chuyện đã đến nước này, anh ta còn có thể làm gì được?
Đinh Hồng Diệu híp mắt, trong đầu liên tục hiện ra những cái tên, nhưng anh ta lại lần lượt bác bỏ.
Mấy người này một là không có năng lực, hai là không đáng tin.
Thật nực cười, Đinh Hồng Diệu tự cho rằng mình đã thiết lập mạng lưới giao thiệp khổng lồ, vậy mà bây giờ ngay cả một người giúp đỡ đáng tin cậy cũng không tìm được, thậm chí còn không có tác dụng bằng Khổng Liên Đằng.
Anh ta phải tìm ai đây?
Sau một hồi ngẫm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/2816839/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.