Chương trước
Chương sau
Mạo hiểm một phen, lấy độc trị độc ư?

Nghe thì có vẻ là như vậy, nhưng Trịnh Bác Dương là sinh viên y khoa, hơn nữa anh ta còn nghiên cứu cực kỳ sâu về y học, luôn cảm thấy lời giải thích này không đáng tin.

Anh ta nhìn Thạch Khoan, vẻ mặt rất khó xử.

"Ông Thạch, không phải tôi không tin tưởng ông, mà tôi chỉ cảm thấy liệu làm như vậy có mạo hiểm quá không?"

Sắc mặt của Thạch Khoan trở nên hơi khó coi, ông ta vỗ vai Trịnh Bác Dương nói: "Bác Dương, tôi biết làm như vậy rất mạo hiểm, nếu đổi thành lúc bình thường chắc chắn tôi sẽ không làm như vậy, nhưng cậu phải biết rằng, bây giờ tình hình đang rất khẩn cấp, chúng ta không thể không mạo hiểm."

"Cậu nghĩ thử xem, mẹ của cậu chỉ còn sống chưa đầy một tháng nữa, có thể ra đi bất cứ lúc nào, liệu có còn thời gian để cậu từ từ thử nghiệm hay không?"

"Bây giờ chúng ta phải đánh liều một phen, như vậy xác suất cứu sống mẹ của cậu sẽ cao hơn."

"Bác Dương, cậu muốn nhìn thấy mẹ của cậu ra đi một cách không rõ ràng như vậy, hay muốn đánh liều một phen cứu sống mẹ của cậu? Cậu hãy tự đưa ra sự lựa chọn đi."

"Dù gì tôi cũng đã làm hết trong khả năng của mình, tôi còn có thể hại cậu ư?"

Nghe xong những lời này, Trịnh Bác Dương cảm thấy rất khó chịu.

Đúng vậy, anh ta có thể không chấp nhận ý tốt của Thạch Khoan, rồi đi thẳng một mạch, nhưng điều đó cũng có nghĩa là anh ta sẽ hoàn toàn cắt đứt khả năng cứu sống của mẹ anh ta, chưa đầy một tháng nữa, anh ta và mẹ của mình sẽ âm dương cách biệt.

Anh ta không muốn nhìn thấy kết cục này.

Do đó, anh ta phải mạo hiểm cược một phen, ngộ nhỡ thành công thì sao? Cho dù không thành công thì anh ta cũng sẽ không tiếc nuối.

“Ông Thạch, tôi tin ông.” Trịnh Bác Dương trịnh trọng gật đầu, bày tỏ mình lựa chọn tin tưởng Thạch Khoan.

Thạch Khoan nở nụ cười rất hài lòng, nói với người ở bên kia: "Văn Bỉnh, con tới đây một lát."

Thạch Văn Bỉnh đi tới: "Ba, có chuyện gì ạ?"

Thạch Khoan đưa toa thuốc cho anh ta: "Con hãy đi bốc thuốc theo toa này, nhớ phải kỹ càng một tý, không được nhầm lẫn loại thuốc nào, cũng không được thiếu một cân nào."

"Con biết rồi ạ."

Thạch Văn Bỉnh cầm lấy toa thuốc, đang định rời đi thì Thạch Khoan lại nói: "Con phải nhớ kỹ, hãy chọn loại thuốc có chất lượng tốt nhất, đừng keo kiệt làm gì."

"Vâng ạ."

Thấy Thạch Khoan coi trọng, ra sức giúp đỡ mình như vậy, Trịnh Bác Dương vô cùng cảm động.

Anh ta kích động nói: "Ông Thạch, ông giúp đỡ tôi như vậy, tôi thật sự không biết phải cảm ơn ông thế nào."

Thạch Khoan xua tay nói: "Cậu không cần phải làm thế đâu, tôi giúp đỡ cậu cũng có chút tư lợi."

"Tư lợi ư?"



“Đúng vậy.” Thạch Khoan cười ha hả nói: “Chắc chắn sau khi tốt nghiệp, các bệnh viện, hiệu thuốc lớn sẽ tranh giành sinh viên xuất sắc như cậu, bây giờ tôi giúp đỡ cậu là hy vọng tương lai cậu có thể tiếp nhận công việc ở chỗ chúng tôi."

Trịnh Bác Dương nghe xong thì càng cảm động hơn.

Thạch Khoan là ai chứ?

Ông ta là người đứng đầu ngành y dược ở khu Giang Nam.

Hằng năm, không biết có bao nhiêu sinh viên xuất sắc muốn trở thành học trò của ông ta, huống chi là tiếp nhận công việc ở chỗ ông ta. Thạch Khoan có thể coi trọng Trịnh Bác Dương, phần may mắn Trịnh Bác Dương phải tích lũy trong bao nhiêu năm chứ?

Anh ta kích động nói: "Ông Thạch, ông chính là ba mẹ thứ hai của tôi, cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên đại ân đại đức mà ông đã dành cho tôi."

Thạch Khoan xua tay nói: "Cậu nói nặng lời quá rồi."

Trong lúc hai người đang trò chuyện, Thạch Văn Bỉnh đã cầm gói thuốc đi tới.

"Ba, con đã bốc xong thuốc theo toa này rồi."

“Ừm.” Thạch Khoan đưa gói thuốc và toa thuốc cho Trịnh Bác Dương: “Bác Dương, cậu đừng nán lại đây nữa, mau quay về sắc thuốc cho mẹ cậu đi, để bà ấy sớm uống cho mau chóng bình phục.”

"Vâng."

Trịnh Bác Dương nhận lấy gói thuốc, rối rít cảm ơn rồi vội vã về nhà.

Nhìn bóng lưng rời đi của Trịnh Bác Dương, gương mặt ‘hiền từ’ của Thạch Khoan từ từ trở nên dữ tợn, mãi đến khi Trịnh Bác Dương hoàn toàn rời đi, Thạch Khoan như biến thành ma quỷ, bật cười ha hả.

Thạch Văn Bỉnh đứng bên cạnh nói: "Tên ngốc này đang học y mà ngay cả chút nguyên lý y dược này cũng không nhìn ra. Đúng là rác rưởi! Còn cho mẹ của mình uống quyết minh tử, ha ha, mẹ của cậu ta sẽ sớm lìa đời thôi."

Thạch Khoan vuốt râu nói: "Chuyện này không thể trách cậu ta được, cậu ta đã nhìn ra điều bất ổn, nhưng cậu ta vẫn còn quá trẻ, chưa biết được sự hiểm ác của xã hội này. Ngã một lần khôn ra thêm, sau này cậu ta sẽ chú ý hơn."

Thạch Văn Bỉnh mỉm cười: "Sau này ư? Ba, ba có nói nhầm không vậy?"

Bây giờ Thạch Khoan mới phản ứng lại: "Đúng đúng đúng, ba đã nói nhầm rồi, phải là kiếp sau sẽ chú ý hơn mới đúng, ha ha ha."

Hai ba con nhà họ Thạch nhìn nhau cười.

Trong mắt bọn họ, Trịnh Bác Dương và mẹ của anh ta đã là người chết rồi.

Bên này.

Trịnh Bác Dương cầm gói thuốc vội vã quay về nhà, không nói hai lời, bắt đầu sắc thuốc ngay.

Thuốc này phải sắc trong vòng hai tiếng mới xong.

Trịnh Bác Dương đổ thuốc vào bát, khẽ thổi một hơi, rồi bưng đến trước đầu giường của mẹ.

"Mẹ, đây là thuốc con mới lấy về từ chỗ của ông Thạch, mẹ uống thuốc này vào sẽ khỏi bệnh ngay."



"Nào, mẹ, để con đỡ mẹ ngồi dậy uống thuốc."

Dưới sự dìu đỡ của Trịnh Bác Dương, mẹ của anh ta khó khăn ngồi dậy, hai tay run rẩy bưng bát thuốc, bà ta còn chưa uống, mà chỉ mới ngửi thôi đã muốn nôn rồi.

"Con trai, đây là thuốc gì vậy? Mùi khó chịu quá!"

Trịnh Bác Dương đáp: "Mẹ, đây là thuốc đắng dã tật, mẹ hãy nhẫn nhịn uống hết, uống xong mẹ sẽ cảm thấy đỡ hơn."

Mẹ của anh ta gật đầu, cầm bát thuốc lên, cố nén cơn buồn nôn, uống một hơi hết sạch.

Ai dè vừa mới uống xong chưa đầy hai phút, đột nhiên cảm thấy không ổn, cả người ớn lạnh, bụng cuộn trào rất khó chịu, cuối cùng phun ra một ngụm máu lớn.

"Mẹ!!!"

Chứng kiến cảnh tượng này, Trịnh Bác Dương đã sợ chết khiếp, dứt khoát ném bát thuốc đi, chạy đến đỡ mẹ.

"Mẹ, mẹ bị sao vậy?"

Mẹ của anh ta không nói ra được một câu, mà liên tục ho ra máu, mặt trắng bệch như tờ giấy, tay chân lạnh ngắt, nhìn bộ dạng có thể chết bất cứ lúc nào.

Trịnh Bác Dương sợ hết hồn, chẳng phải ông ta đã nói uống thuốc xong sẽ đỡ hơn ư?

Tại sao không những không đỡ hơn, mà bệnh tình của mẹ anh ta càng trở nên nghiêm trọng hơn? Chẳng lẽ mình đã cược thua rồi ư?

Mắt thấy mẹ sắp qua đời, Trịnh Bác Dương không thể chịu đựng nổi, vội vã gọi bảo mẫu: "Dì mau gọi cho 120 đi, mẹ tôi sắp không xong rồi."

Bảo mẫu gấp gáp đi gọi điện thoại.

Chưa đầy mười phút sau, xe cứu thương 120 đã chạy tới, chở người đến thẳng bệnh viện.

Trịnh Bác Dương cũng đi theo mẹ đến bệnh viện.

Mẹ của anh ta được đẩy vào phòng cấp cứu, nếu để lâu sẽ không qua khỏi cơn nguy kịch.

Trịnh Bác Dương đi tới đi lui bên ngoài phòng cấp cứu, trán liên tục túa mồ hôi lạnh, tim đã nhảy lên tận cuống họng.

"Mẹ, mẹ tuyệt đối không được xảy ra chuyện."

Vừa nghĩ đến việc rất có thể mình và mẹ sẽ âm dương cách biệt, Trịnh Bác Dương đã không nhịn được mà bật khóc.

Đàn ông không dễ rơi lệ, chỉ là chưa chạm đến nỗi buồn mà thôi.

Nửa tiếng sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ bước ra ngoài.

"Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi?"

Bác sĩ không vội trả lời, mà hỏi ngược lại: "Bác Dương, rốt cuộc cậu đã cho mẹ cậu uống thứ gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.