Chương trước
Chương sau
Tô Tín Lượng suýt tắt thở, tên đàn em mà ông ta đã dày công bồi dưỡng hơn hai mươi năm, giờ lại đâm sau lưng ông ta một nhát, sao ông ta có thể chịu nổi chứ?

“Mày, sao mày lại làm thế?” Tô Tín Lượng tức giận đến mức không nói nên lời.

Hầu Dương không hề sợ hãi, cứ thế ngồi xuống, bắt chéo chân rồi nói: “Chủ tịch, tôi đã theo ông hai mươi năm, vắt kiệt sức mới có thể mua được vị trí giám đốc mua hàng như hôm nay.”

“Kết quả thì sao?”

“Giang Sách đó mới đến đây được vài tháng mà đã được lên làm chức giám đốc thu mua, dựa vào cái gì chứ?”

“Có cậu ta chặn trước mặt, sao tôi còn kiếm tiền được nữa, cho nên, nếu đã có cậu ta thì sẽ không có tôi, nếu có tôi thì không được có cậu ta.”

Hầu Dương rất tự tin, cho rằng chắc chắn Tô Tín Lượng sẽ không dám sa thải anh ta.

Nhưng an ta đã lầm.

Lần này, Tô Tín Lượng sắp nổ tung vì tức giận.

Ông ta gầm lên: “Hầu Dương, đồ khốn nạn! Mày thật sự nghĩ tao không dám làm gì mày à? Nói cho mày biết, nếu mày không thể ký hợp đồng mới với Giang Sách và nhận được sự tha thứ của người ta thì ngày mai tao sẽ đuổi cổ mày đi.”

“Không chỉ đuổi mày đi mà còn sẽ khiến mày không thể sống được trong ngành sản xuất này.”

“Mày tự coi mà làm đi.”

Tô Tín Lượng đóng sầm cửa và bỏ đi.

Bây giờ, đến lượt Hầu Dương và thư ký chết lặng.

Hầu Dương không tin nói: “Lão già này điên rồi sao? Lại vì một người ngoài mà không cần cấp dưới theo ông ta hơn hai mươi năm nữa ư?”

Thư ký nói: “Giám đốc Dương, lần này chủ tịch có vẻ như nổi điên thật rồi, nếu làm không tốt, ông ta sẽ nói được làm được đấy, chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Cả hai đều im lặng.

Nếu bị đuổi việc thì họ sẽ không thể sống nổi trong giới này nữa, họ đã làm việc chăm chỉ hơn hai mươi năm, mắt thấy sắp lấy được tiền lại bị đuổi, ai mà chịu nổi chứ?

“Xem ra chỉ có thể nhận lỗi thôi.”

Hầu Dương đứng dậy, đưa thư ký của mình đến chỗ Giang Sách để xin lỗi.

Trong một biệt thự cổ.

Giang Sách nằm nghỉ trên ghế sô pha, mấy ngày nay làm việc với cường độ cao liên tục khiến anh không thể chịu nổi nữa.

Chờ sau tháng này, anh dự định sẽ huỷ bỏ một số hợp đồng và không nhận thêm.



Anh đang nằm nghỉ ngơi thì đột nhiên có một chiếc ô tô chạy tới trước cửa, cả hai vội vàng bước xuống, đi vào nhà.

“Anh Giang!”

Giang Sách quay lại, thấy đó là Hầu Dương và thư ký của anh ta đã dằn mặt anh ban nãy.1

Đinh Mộng Nghiên vừa nhìn thấy có khách đến, định pha hai tách trà, nhưng đã bị Giang Sách kéo lại.

Không cần.

Anh lạnh lùng nói: “Hình như hợp đồng giữa tôi và công ty đá quý Mạc Bắc đã chấm dứt rồi đúng không? Lại còn do đích thân chủ tịch của mấy người gọi điện yêu cầu chấm dứt nữa, giờ đây tôi và mấy người không liên quan gì với nhau cả, sao còn đến nhà tôi làm gì?”

Lúc này Đinh Mộng Nghiên mới hiểu rằng hai người này chính là nhân viên của công ty đã chấm dứt hợp đồng với Giang Sách.

Chẳng trách Giang Sách chẳng vui vẻ gì.

Hầu Dương lúng túng cười nói: “Anh Giang, anh đừng nóng giận. Chuyện trước đây do đá quý Mạc Bắc chúng tôi sai, giờ chủ tịch đặc biệt yêu cầu hai người chúng tôi xin lỗi anh.”

Nói rồi anh ta đặt một chiếc hộp tinh xảo lên bàn.

Sau khi mở ra, bên trong có một bộ trang sức với tay nghề tinh xảo.

Hai chiếc vòng tay, một sợi dây chuyền và một đôi bông tai đều bằng ngọc bích, vừa nhìn là biết rất quý giá, nếu không có mấy trăm vạn thì không thể mua được bộ trang sức này.

Hầu Dương cười nói: “Bộ trang sức này tên là Bách Điểu Triều Phượng, rất thích hợp với bà Giang.”

Đinh Mộng Nghiên nhìn lướt qua, phải công nhận là đồ tốt.

Nhưng vẻ mặt của Giang Sách vẫn lạnh lùng.

“Mấy người hãy lấy lại quà về đi.”

Sắc mặt của Hầu Dương không tốt lắm, đích thân anh ta đã hạ mình đến xin lỗi rồi, hơn nữa quà cáp cũng không phải ít, sao người này chẳng thấu tình đạt lý gì vậy?

Thư ký bên cạnh vội vàng nói: “Anh Giang, chúng tôi biết anh đã chịu ấm ức, thật ra mười viên đá thô mà anh chọn lần trước đều là loại chất lượng cao nhất, nhưng trong quá trình giao chúng đã bị lẫn lộn, vị thợ cả kia đã làm nhầm, cắt trúng hàng phế phẩm nên mới khiến anh hiểu lầm, thật sự xin lỗi.”

Những lời này đã đổ toàn bộ trách nhiệm lên người thợ cả kia, phủi sạch toàn bộ trách nhiệm của hai người họ.

Tuy nhiên, Giang Sách không phải là một đứa trẻ ba tuổi, sao có thể bị những lời này lừa chứ.

Anh lại nói: “Một số việc không phải xin lỗi là có thể giải quyết được, mấy người không phải trẻ con, phải có trách nhiệm với hành động của mình. Lấy quà lại rồi về đi, Giang Sách tôi sẽ không bao giờ hợp tác với đá quý Mạc Bắc mấy người nữa.”

Đây chính là nói lời đoạn tuyệt với họ.

Cuối cùng, Hầu Dương không thể chịu đựng được nữa.



Anh ta vỗ bàn quát: “Mẹ kiếp, ông đây nói chuyện đàng hoàng mà mày không chịu, ngược lại mày còn ra vẻ với ông à? Định đè đầu cưỡi cổ ông sao?”

“Nói cho cậu biết, hợp đồng hôm nay, cậu phải ký, không ký thì cũng phải ký!”

Giang Sách cười khẩy: “Ồ, nếu tôi không ký thì sao?”

Hầu Dương nháy mắt với cô thư ký.

Thư ký hiểu ý, đi ra, đóng cửa lại.

Sau đó, Hầu Dương lấy từ trong túi quần ra một con dao găm, quẹt nhẹ lên bàn, trên bàn để lại một vết xước dài, đủ cho thấy độ sắc bén của con dao đó.

Giang Sách thở dài.

Một cái bàn tốt đã bị hỏng.

Hầu Dương quơ quơ con dao găm, lạnh lùng nói: “Giang Sách, cậu không hỏi thăm xem Hầu Dương tôi là ai sao? Trên giang hồ có ai mà không kính trọng gọi tôi một tiếng anh Dương? Hôm nay ông đây tới đây để xin lỗi cậu, là đã cho cậu thể diện lắm rồi, cậu còn ra vẻ gì nữa hả? Bộ cậu nghĩ ông đây dễ bị bắt nạt lắm phỏng?”

“Hôm nay tôi nói như vậy đấy, cậu chỉ cần ngoan ngoãn ký hợp đồng, chúng ta vẫn sẽ là bạn bè, tôi sẽ không đối xử tệ với cậu, sẽ chia cho cậu thật nhiều tiền.”

“Nhưng nếu thằng nhãi cậu vẫn còn lên mặt thì ông đây sẽ không khách sao đâu.”

“Vợ cậu trông như hoa như ngọc, cậu không muốn trên mặt cô ta có thêm vài vết sẹo đúng chứ? Sẽ rất xấu đúng không?”

Câu nói này đã hoàn toàn khiến Giang Sách tức giận, chạm vào nghịch lân của anh.

Trong số tất cả các vụ khiêu khích, điều Giang Sách ghét nhất là có người lấy Đinh Mộng Nghiên ra uy hiếp anh.

Đáng ghét, thật đáng ghét.

Cơ thể Giang Sách toát ra một luồng sát khí mạnh mẽ, Đinh Mộng Nghiên chỉ ngồi bên cạnh Giang Sách cũng đã khiến cô rùng mình, đó chính là khí thế của chiến thần Tu La giết địch trên chiến trường ngưng tụ lại.

Anh khẽ thở dài, từ từ đứng dậy, nhìn chằm chằm Hầu Dương như mắt chim ưng.

Đột nhiên, Hầu Dương cảm thấy rất áp lực.

Mặc dù Giang Sách không nói một lời nào, nhưng Hầu Dương đã run lên vì sợ hãi, và con dao găm trên tay suýt nữa đã rơi xuống đất.

Anh ta dùng sức nắm thật chặt, mắng: “Mẹ kiếp, mày còn dám trừng mắt với ông à?”

Hầu Dương giơ con dao găm lên.

“Hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là làm người.”

Anh ta cầm dao lao về phía Giang Sách, còn chưa kịp đi mấy bước liền cảm thấy bụng dưới đau nhói, sau đó, anh ta thấy cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu lớn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.