Sắc mặt Viên Nhai Vĩ rất khó coi, cầm lấy mì ăn một cách vô cùng khó khăn, nhìn trái nhìn phải, không ai trong đám chân chó đó đứng lên nói hộ anh ta.
Còn Kỳ Chấn thì cười tủm tỉm nhìn anh ta, chờ anh ta bắt đầu biểu diễn.
Thực ra, Kỳ Chấn cũng cảm thấy có lỗi với Giang Sách, nên để làm cho Giang Sách vui vẻ một chút, ông ta cũng không định giúp Viên Nhai Vĩ, chỉ cần có thể khiến Giang Sách hết giận là tốt rồi.
Viên Nhai Vĩ tội nghiệp rơi vào cảnh bơ vơ.
Lúc này, Lâm Hân Vũ nâng tay lên nói: "Thế này không tốt lắm đâu nhỉ?"
Viên Nhai Vĩ vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng có người sẵn sàng đứng ra bênh vực anh ta rồi.
Nhưng sau đó Lâm Hân Vũ đã nói: "Ăn khô không ngon, tôi cảm thấy ngâm trước cho nở ra rồi mới ăn sẽ ngon hơn."
Giang Sách bật cười: "Đề nghị hay đấy, đi ngâm mì cho giám đốc Viên đi. Mì gói mà, không ngâm nước thì sao có thể gọi là mì gói được?"
Vậy là chưa đầy năm phút, một tô mì ăn liền bốc khói nghi ngút đã được dọn ra.
Viên Nhai Vĩ bước đến bức tường với vẻ mặt cay đắng, đầu quay xuống đất, hai tay chống đất, chân tựa vào tường, đứng lộn ngược.
Không thể không nói thể lực của anh ta tốt thật đấy.
Lâm Hân Vũ đặt mì ăn liền cạnh miệng Viên Nhai Vĩ, dùng đũa gắp một miếng rồi đưa vào miệng anh ta.
Viên Nhai Vĩ nhai nuốt trong nhục nhã.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/2816678/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.