Mọi người ngồi xuống theo thứ tự ưu tiên, Kỳ Chấn và Giang Sách ngồi cạnh nhau giống như một đôi không thể tách rời, điều này cho thấy Kỳ Chấn rất coi trọng Giang Sách.
Nhìn thấy cảnh này, Viên Nhai Vĩ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Một lúc sau, trên bàn đã bày đầy đồ ăn, một cô phục vụ trẻ đẹp tiến lên rót rượu.
Sau khi rót đủ cho mọi người, Kỳ Chấn dẫn đầu nâng ly chúc mừng với mọi người.
Sau khi đặt ly rượu xuống, mọi người bắt đầu dùng bữa.
Kỳ Chấn vui mừng nói: “Châu báu Hằng Tinh chúng ta ngày càng lớn mạnh. Bước tiếp theo là chuẩn bị nhằm vào khu vực Giang Nam, cố gắng hết sức để mở rộng khu vực này.”
Kỳ Chấn quay đầu lại nhìn Giang Sách, vừa định hỏi anh có ý kiến gì không thì đột nhiên, một con chó cưng không biết của ai chạy qua chạy lại ở ngoài cửa.
Càng buồn cười hơn là chú chó này mặc một chiếc áo khoác trắng giống như đang đóng vai bác sĩ, trông rất kỳ lạ.
Mọi người lập tức bị chú chó mặc áo khoác trắng này thu hút.
Đặc biệt là Viên Nhai Vĩ.
Anh ta đặt ly rượu xuống, cười ha ha, nói với vẻ châm chọc: “Ồ, ngày nay hiếm thấy, chó cũng học người làm bác sĩ à?”
Hả?
Nụ cười trên khuôn mặt của mọi người đông cứng lại.
Câu này nghe thì không có vấn đề gì, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thấy không đúng.
Phải biết rằng, vừa nãy Kỳ Chấn liên tục gọi Giang Sách là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/2816662/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.