Chương trước
Chương sau
Danh tiếng về ổ Phúc Xà từ lâu đã lan rộng khắp khu Giang Nam, người bình thường không dễ gì dám đụng vào.

Loại rắn độc này, có thể cắn chết đối thủ, cũng có thể cắn chết chính mình; nếu xử lý không tốt chỗ nào đó, vậy thì kết quả đổi lại chính là sự diệt vong.

Cho nên, trừ khi đó là biện pháp cuối cùng, các xí nghiệp bình thường sẽ không giao tiếp với ổ Phúc Xà.

Tất nhiên, Chu Doãn Cường cũng hiểu đạo lý này.

Có điều, sau khi chứng kiến thực lực của thuộc hạ Giang Sách, ông ta biết rõ dựa vào sức mình rất khó thắng được Giang Sách, vậy nên chỉ có cách đi tìm sự giúp đỡ.

Ổ Phúc Xà chính là một sự giúp đỡ không tồi.

Trên thực tế, sở dĩ ổ Phúc Xà lớn mạnh, nguyên nhân là vì tiêu chuẩn thu nạp người của bọn họ.

Chỉ có hai loại người có thể trở thành thành viên của ổ Phúc Xà.

Loại thứ nhất: Phạm tội lớn phải vào ngục giam và đã ra ngoài;

Loại thứ hai: Phạm tội lớn nhưng đang bỏ trốn, ung dung ngoài vòng pháp luật.

Hai loại người này cực kỳ hung dữ, cái gì cũng dám làm, không sợ chết, xuống tay tàn nhẫn không tả được.

Một nhóm người như vậy tập trung lại với nhau, có thể tưởng tượng được năng lượng ác độc mà họ sinh ra, cũng không có gì lạ khi ổ Phúc Xà lại khét tiếng như vậy.

Chu Doãn Cường nhìn Khổng Quang Triết ngồi bên kia, ông ta nuốt nước bọt, không dám tự mở miệng, mà chu chu môi với Kevin Diêm.

Kevin Diêm ngầm hiểu, vô cùng cẩn thận nói: “Khổng lão đại, chuyện đó…”

Khổng Quang Triết vừa đánh trò chơi vừa nói: “Không cần khách sáo như vậy, gọi tôi lão Khổng là được rồi.”

“À, lão Khổng, chủ tịch Chu của chúng tôi mời ngài về đây, chính là muốn ngài giúp đối phó một người.”

Khổng Quang Triết nói: “Vô nghĩa, tìm tôi không phải để đối phó người khác, chẳng lẽ tìm tôi để yêu đương? Ngay cả người tàn nhẫn độc ác như chủ tịch Chu mà cũng không đối phó được, khiến tôi rất tò mò đấy, là ai vậy?”

Lúc này Chu Doãn Cường mới chủ động nói: “Giang Sách! Chủ tịch Khoa học công nghệ Tẩm Mộng.”

Khoa học công nghệ Tẩm Mộng?

Khổng Quang Triết cười cười: “Đó chẳng phải là một công ty công nghệ khoa học tham gia nghiên cứu phát minh khoa học công nghệ sao? Bên trong hẳn là sẽ có những nhân tài khoa học công nghệ hào hoa phong nhã, sức chiến đấu không cao.”

“Sao hả, mấy tay côn đồ mà chủ tịch Chu nuôi dưỡng cũng không trị được những người này à?”

“Ngày thường các người bắt nạt chủ xí nghiệp, ẩu đả dân chúng trông mạnh bạo lắm cơ mà.”

Chu Doãn Cường chẹp chẹp miệng: “Ngài đừng lấy tôi ra làm trò cười nữa, nói thẳng đi, đơn hàng này có nhận không?”

Khổng Quang Triết trả lời không chút do dự: “Ở nơi này, chẳng có đơn hàng nào tôi không thể tiếp nhận. Chẳng qua là đối phó với một công ty được dân chúng vô cùng kính yêu như vậy, trong lòng tôi cảm thấy rất bất an, ông nên trả thêm tiền để xoa dịu sự bất an trong lòng tôi đấy.”

“Anh muốn bao nhiêu?”



“Một tỷ.”

“Cái gì?” Chu Doãn Cường giận đến nỗi đứng phắt dậy, nói: “Sao anh không đi cướp luôn cho rồi? Một tỷ, anh chào giá cũng độc ác quá đấy!”

Khổng Quang Triết vừa bấm bấm điện thoại vừa nói: “Ngại nhiều sao? Tôi nói thẳng nhé, nếu ông không đưa tôi một tỷ, tôi sẽ liên thủ với Khoa học công nghệ Tẩm Mộng đối phó ông, đến lúc đó tôi sẽ không thu của bọn họ một đồng nào, làm công miễn phí, cho đến khi hành chết tất cả các người mới thôi.”

Quả nhiên tàn nhẫn.

Giao tiếp với ổ Phúc Xà, thật không phải chuyện đơn giản.

Chu Doãn Cường dù biết rõ đối phương uy hiếp mình, nhưng lại không thể làm gì, nếu không trả tiền, ổ Phúc Xà liên thủ với Khoa học công nghệ Tẩm Mộng đối phó với ông ta, như vậy chỉ có nước chờ chết mà thôi.

Khổng Quang Triết tiếp tục nói: “Không còn nhiều thời gian để ông suy nghĩ nữa đâu, hiện tại tôi đã bước vào vòng cao điểm rồi, nếu tôi đánh xong trận này ông còn chưa đưa ra được kết quả, vậy thì ông cứ chuẩn bị hậu sự dần đi.”

Từng bước ép sát.

Đừng nhìn nét mặt tươi cười lẫn giọng điệu bình tĩnh của Khổng Quang Triết mà tưởng chơi, mỗi một câu chữ anh ta nói ra đều khiến Chu Doãn Cường hãi hùng khiếp vía.

“Tôi… đồng ý.” Chu Doãn Cường thở dài nói: “Một tỷ thì một tỷ, chỉ cần anh có thể giải quyết được Khoa học công nghệ Tẩm Mộng, giải quyết được Giang Sách, một tỷ, tôi sẽ trả không thiếu một đồng.”

Khổng Quang Triết nói: “Đưa tiền trước làm việc sau.”

“Anh!”

Chu Doãn Cường giận đến nỗi không còn lời nào để nói, vẫy vẫy tay: “Được, Khải Văn, đưa anh ta đi lấy tiền đi.”

“Như vậy mới đúng chứ.”

Khổng Quang Triết ngẩng đầu lên, giơ điện thoại ra cho Chu Doãn Cường xem.

“Trò chơi thắng lợi.”

“Chủ tịch Chu, ông cứ an tâm ngồi ở đây đi, chờ đợi tin tức chiến thắng của tôi.”

Vừa dứt lời, anh ta đã xoay người rời khỏi căn phòng, bước nhanh theo sau Kevin Diêm.

Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, Chu Doãn Cường cắn răng hạ thấp giọng nói: “Ổ Phúc Xà, hy vọng các người không làm tôi thất vọng, băm tên khốn nạn Giang Sách đó thành từng mảnh rồi vứt thịt xuống cho cá mập ăn!”

……

Giờ này khắc này, Giang Sách vẫn không hề hay biết về chuyện người khác lên kế hoạch làm hại mình.

Đương nhiên, anh cũng chưa bao giờ có nhu cầu phải biết những chuyện này, dẫu sao với anh binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, làm gì có người nào có thể hạ bệ được anh.

Giang Sách đưa Đinh Mộng Nghiên về nhà nghỉ ngơi trước, sau đó anh đến nhà Trình Hải.

Lúc này tại nhà họ Trình đã được treo đầy vải trắng, còn dán cả những câu đối màu trắng, cửa treo đèn lồng màu trắng.



Vừa bước vào nhà, đã thấy chỗ để linh cữu.

Một chiếc quan tài được đặt ở nơi sâu nhất trong ngôi nhà, tại nơi để linh cữu có đặt một tấm ảnh đen trắng thật lớn, có nụ cười của Trình Hải.

Trình Đan Đình mặc áo tang ngồi trên ghế, từ khuôn mặt yếu ớt của cô ấy có thể thấy được, từ cơ thể lẫn tinh thần của cô ấy đều đang suy sụp.

Tôn Tại Ngôn vội chạy ra.

“Lão đại, vị trí đặt linh cữu đã bố trí xong, hơn nữa cũng đã sắp xếp người canh gác trong hai mươi tư giờ, bên phía Bất động sản Vinh Quang kia có bất kỳ biến động nhỏ nào cũng sẽ có một đội quân lớn tới, đảm bảo nơi này sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Giang Sách gật gật đầu, Tôn Tại Ngôn đã đứng ra sắp xếp nên anh vô cùng yên tâm.

Anh nói: “Đã lấy được quyền sử dụng nghĩa trang, đợi một ngày trong vòng bảy ngày đầu sẽ tiến hành chôn cất quan tài, đặt bên cạnh mộ em trai Giang Mạch tôi.”

“Thuộc hạ đã rõ.”

Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên, một tay thuộc hạ vội vã đi tới.

“Bẩm báo, phát hiện có điểm không thích hợp, người của ổ Phúc Xà đang tập trung lại gần chỗ này.”

“Ổ Phúc Xà?”

Giang Sách khẽ nhíu mày, cái tên này đối với anh không phải quá quen thuộc.

Nét mặt Tôn Tại Ngôn có phần khẩn trương, từ nhỏ anh ta đã cắm rễ ở khu Giang Nam, nên tất nhiên anh ta hiểu biết tường tận về loại thế lực ngầm kiểu này.

Anh ta lên tiếng giải thích: “Ổ Phúc Xà là một tổ chúc ngầm, nơi bọn tội phạm tụ tập lại với nhau, làm việc tàn nhẫn, giết người phóng hỏa không gì là không dám làm. Thật không ngờ Chu Doãn Cường lại phát rồ đến mức đi tìm bọn họ nhờ giúp đỡ, chỉ dựa vào lực lượng người của chúng ta hiện giờ e là chưa đủ, hơi phiền toái rồi.”

Bọn tội phạm tụ tập lại sao?

Giang Sách cười cười.

“Được lắm, đúng lúc tôi có thể nhân cơ hội này quét sạch những thứ dơ bẩn ở khu Giang Nam này.”

“Tôi còn sợ bọn họ không tới đấy!”

Giang Sách vung tay lên: “Tại Ngôn, lập tức đi triệu tập thêm nhiều người tới đây, nhất định phải một lưới bắt hết đám tội phạm này, tuyệt đối không được buông tha một kẻ nào.”

“Rõ!” Tôn Tại Ngôn nói: “Có điều sẽ cần thêm chút thời gian.”

“Anh cứ việc đi, nơi này để tôi xử lý.”

“Tuân mệnh.”

Tôn Tại Ngôn lập tức dẫn người vội vàng rời đi.

Giang Sách xoay người đi ra cửa, duỗi tay từ móc từ trong túi quần ra một điếu thuốc, châm lửa rồi đưa lên miệng.

Trước khi Tôn Tại Ngôn đưa mọi người trở lại, anh phải dùng sức mình ngăn cản sự tấn công của toàn bộ ổ Phúc Xà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.