Chương trước
Chương sau
Đối với đề nghị này của Lâm Mộng Vân, Dương Tuấn Thiên cực kỳ hài lòng.

Bởi vì, khả năng anh ta thua gần như không có!

Tất cả những đội viên ở hiện trường đều là người của anh ta, ai sẽ không giúp đỡ anh ta chứ? Tùy tiện tìm hai người ra, người đại diện cho Giang Sách chắc chắn sẽ chơi xấu, thế thì Giang Sách sẽ thắng như thế nào?

Dương Tuấn Thiên gật đầu: "Ừ, đề nghị này không tệ. Nếu là so sánh kiến thức lý thuyết thì phải so sánh với thực tiễn, mình không cần đích thân kết luận. Thế nào, Giang Sách, anh có dám thử một lần không?"

Giang Sách gật đầu: "OK, tôi không có ý kiến gì."

Điểm mấu chốt của vấn đề là chọn hai người nào?

Lâm Mộng Vân chủ động đứng lên và nói: "Không cần phải đặc biệt chọn người. Cứ lấy tôi và Điền Kê đi nhỉ? Đúng lúc hai người chúng tôi đều có vấn đề khi vào cua. Tôi đại diện cho Giang Sách, Điền Kê đại diện cho Tuấn Thiên, sao?"

Dương Tuấn Thiên sa sầm nét mặt.

Nếu nói ở hiện trường có ai sẽ không theo anh ta, thì chỉ có một người, và đó chính là Lâm Mộng Vân!

Anh ta cũng không tiện phản bác Lâm Mộng Vân.

Điền Kê nhỏ giọng nói: "Đội trưởng, anh yên tâm đi, dù sao em cũng là tay đua chuyên nghiệp, các phương diện đều mạnh hơn cô Lâm rất nhiều. Để em tỷ thí với cô ấy thì em không bắt nạt cô ấy đã là khách khí rồi. Cô ấy còn muốn giành chiến thắng à? Không có khả năng."

Lâm Mộng Vân không thắng được, vậy có nghĩa là Giang Sách không thắng được.

Dương Tuấn Thiên gật đầu: "Được, vậy chúng ta đều tự dạy "học sinh" đi, nửa giờ nữa gặp lại."

Anh ta dắt Điền Kê sang một bên, sau đó đích thân dạy Điền Kê kỹ thuật liên quan đến vào cua. Kỳ thực trước nay đều đã có dạy những thứ này rồi, lúc này đây dạy thêm chi tiết và nghiêm túc hơn mà thôi.

Lâm Mộng Vân cũng hỏi Giang Sách: "Vậy anh muốn dạy tôi cái gì? Khi nào tôi nên vào cua?"

Giang Sách nói một cách thần bí: "Tôi chỉ có bốn chữ muốn dạy cô - tùy cơ ứng biến."

"Tùy cơ ứng biến?"

"Đúng. Tay lái khác nhau, đường đua khác nhau thì những tình huống phát sinh sẽ không giống nhau, không thể lường trước được. Thậm chí dù cùng một tay lái, cùng một đường đua thì cũng có thể liên tục xảy ra những tình huống khác biệt."

Ngừng một chút, Giang Sách tiếp tục: "Vì vậy, điều tôi muốn dạy cô chính là cách đối phó với những trường hợp khẩn cấp khác nhau, cách lợi dụng thói quen của đối phương để biến lợi thế của đối phương thành của cô."

"Nhớ kỹ, con đường là chết, người là sống, tất cả những gì cô phải làm là dùng mọi thứ có thể để chạy nhanh hơn đối thủ và về đích trước đối thủ."

"Đừng bao giờ để các loại chủ nghĩa giáo điều ràng buộc chết!"

Tiếp theo, Giang Sách lần lượt phân tích các vấn đề có thể nảy sinh trong thực tế, đặc biệt là theo tình huống mà tay lái Điền Kê có thể gặp phải, giải thích tất cả các khía cạnh cho Lâm Mộng Vân.

Trong nửa giờ, Lâm Mộng Vân đã thuộc nằm lòng với lý thuyết của Giang Sách, cũng hiểu biết rất rõ trong lòng về kỹ thuật của Điền Kê.



Trên thực tế, bản thân cô ta là quản lý của đội, đã quen thuộc với kỹ thuật của Điền Kê từ lâu.

Với sự phân tích của Giang Sách, cô ta càng biết người biết ta.

Thời gian nửa tiếng đồng hồ chẳng mấy chốc đã trôi qua, đôi bên ai vào chỗ nấy, đồng thời lên xe về điểm xuất phát.

Phía sau xe, Giang Sách và Dương Tuấn Thiên đều nhìn thoáng qua.

Khi tiếng súng nổ vang lên, Điền Kê nổ máy trước một bước rồi lao lên trước, đến vạch xuất phát, Lâm Mộng Vân lại chậm hơn một bước.

Không thể không nói, Lâm Mộng Vân dù sao cũng không phải là một tay đua chuyên nghiệp, vả lại tốc độ phản ứng của phụ nữ đương nhiên chậm hơn nam giới nửa nhịp, đây là thứ quyết định do giới tính.

Vì vậy, thua ở vạch xuất phát là điều có thể đoán trước được.

Vì hiệu suất của xe tương tự nhau, hơn nữa kỹ thuật của Điền Kê cũng cao hơn nhiều so với Lâm Mộng Vân, nên luôn áp chế Lâm Mộng Vân.

Nhìn thấy cảnh này, Dương Tuấn Thiên nói với vẻ lạnh lùng và ngạo mạn: "Mộng Vân dù sao cũng chỉ là quản lý đội, không phải tay lái chuyên nghiệp. Thua là cái chắc."

Giang Sách lại lắc đầu.

"Cứ yên tâm đi, Lâm Mộng Vân tất thắng."

Hai chiếc xe phóng nhanh, chẳng mấy chốc đến khúc cua đầu tiên.

Điền Kê theo lý thuyết của Dương Tuấn Thiên để tìm ra thời điểm hoàn hảo vào cua, nhưng vì cậu ta vụng về tay chân, thiên phú không bằng Dương Tuấn Thiên nên dù biết rõ lý thuyết nhưng khi thao tác thực tế vẫn xuất hiện một chút vấn đề.

Cậu ta vào cua hơi sớm.

Vào cua lần này, miễn cưỡng chỉ ghi được tám mươi lăm điểm, chưa đủ tốt nhưng so với trước thì tốt hơn rất nhiều.

Dương Tuấn Thiên khinh thường nói: "Kỹ thuật của Điền Kê vẫn chưa tốt, nhưng dù vậy, muốn thắng Mộng Vân vẫn rất dễ dàng."

"Vậy sao?"

Giọng nói của Giang Sách trực tiếp kéo Dương Tuấn Thiên trở lại thực tại.

Chỉ thấy chiếc xe của Lâm Mộng Vân đã vào cua trước vì một lý do nào đó không rõ! Giành trước một bước để chặn đường bên trong.

Mặc dù Điền Kê đã căn cứ vào thời điểm thích hợp nhất để vào cua, nhưng vào bên trong muộn hơn một bước, lúc này còn muốn bám lấy vị trí đã quá muộn. Nếu cưỡng chế thực hiện thì bộ phận sau xe tuyệt đối sẽ đánh lên xe của Lâm Mộng Vân.

Thật xấu hổ!

Mặc dù đã chớp lấy một cơ hội tốt để vào cua, nhưng đã bỏ lỡ cơ hội để chiếm lấy con đường phía bên trong.

Vì thế, xe của Điền Kê không có lựa chọn nào khác ngoài vào cua theo con đường bên ngoài.

Đường dài và độ cong lớn, chưa kể thực tế là rất khác so với vào cua hoàn hảo trên lý thuyết. Điền Kê hoàn toàn trợn tròn mắt.



Nên làm như thế nào bây giờ?

Trên thực tế, cậu ta rõ ràng vẫn chiếm vị trí dẫn đầu, hoàn toàn có thời gian để điều chỉnh và kiểm soát vững chắc vị trí dẫn đầu.

Nhưng vì cậu ta quá cứng nhắc và giáo điều, không biết biến báo, sau khi gặp được những tình huống đột phát thì hoàn toàn không biết nên xử lý như thế nào.

"Làm sao đây nhỉ?"

"Hoàn toàn khác với những gì đội trưởng Dương đã dạy mình, mình mình mình..."

Điền Kê đỏ mặt lo lắng.

Một khi con người ta đã nóng lòng thì tay chân luống cuống, cử động biến dạng, phản ứng cũng không theo kịp, vậy mà Lâm Mộng Vân lách qua ở ngay góc cua!

Lần này ngược lại khiến cho Lâm Mộng Vân dẫn trước một nửa thân xe.

Dương Tuấn Thiên tức giận mắng ầm lên: "Tên rác rưởi này đang làm cái gì vậy? Dẫn đầu mà cũng có thể bị rớt lại phía sau à? Kỹ thuật vào cua của cậu ta quá kém rồi!"

Là quá kém sao?

Nếu chỉ thi đấu kỹ thuật vào cua thì Điền Kê của hiện giờ đã mạnh hơn Lâm Mộng Vân.

Nhưng điều mà Dương Tuấn Thiên nghĩ không thông là đây là hiện trường đua xe chứ không phải hiện trường tạp kỹ. Làm sao đối thủ có thể cho bạn không gian thoải mái để thực hiện những động tác hoàn hảo cho được?

Sau khi vượt lên dẫn trước, Lâm Mộng Vân lại càng không lái xe như mọi người tưởng tượng mà liên tục chắn ngang tầm nhìn để cản trở khả năng vượt của xe sau.

Điều khó chịu nhất là trong lần vào cua thứ hai, Lâm Mộng Vân đã tự ý bỏ qua thời điểm vào cua tốt nhất.

Cô ta cố tình kéo dài thời gian vào cua.

Điền Kê đi theo phía sau, tầm nhìn luôn bị xe phía trước chặn lại, dưới sự nóng nảy đã bị Lâm Mộng Vân dắt mũi, vậy mà lại kéo dài thời gian vào cua với cô ta.

Sau đó, dưới tình huống đã sớm có chuẩn bị, Lâm Mộng Vân lập tức đánh tay lái và điều chỉnh nhanh chóng.

Nhưng Điền Kê thì khác, cậu ta hoàn toàn không nhận ra rằng thời cơ vào cua đã quá muộn. Chờ khi cậu ta phát hiện ra thì đã quá muộn, lại không kịp chuẩn bị tâm lý, hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị điều chỉnh nhanh chóng.

Thấy rằng mình sắp lao ra khỏi đường băng, điều duy nhất cậu ta có thể làm là phanh gấp!

Đạp phanh, tốc độ tức thì giảm xuống.

Nhưng lại giảm xuống trên diện rộng.

Trong quá trình vào cua, tốc độ của xe bị giảm đi rất nhiều, trong thi đấu thì điều này là cực kỳ trí mạng, thậm chí còn chưa kết thúc cuộc đua, thắng bại đã có kết quả ở góc cua thứ hai rồi.

Dương Tuấn Thiên che mặt tuyệt vọng, không đành lòng nhìn thẳng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.