Chương trước
Chương sau
Hùng Hạt Tử đã lăn lộn trên giang hồ lâu như vậy, cũng đã gặp rất nhiều người mạnh mẽ, nhưng anh ta chưa bao giờ thấy người nào mạnh mẽ như Giang Sách. Quả thực chỉ có thể dùng hai chữ “biến thái” để miêu tả.

Lấy một địch... năm mươi sáu mươi người?

Mấu chốt chính là năm mươi sáu mươi người này, ai cũng cầm vũ khí trong tay, đừng nói là người bình thường, cho dù Mike Tyson tới đây cũng phải chào thua.

Người đàn ông trước mặt này là người hay ma vậy? Quá mạnh mẽ rồi.

Đúng y như Giang Sách đã nói ngay từ đầu vậy.

Chỉ cần ba phút để giải quyết trận chiến.

Thật ra còn chưa đầy ba phút, năm mươi sáu mươi người do Hùng Hạt Tử đưa tới đều ngã xuống trong vũng máu, hầu hết đều bị gãy tay chân, chắc chắn kiếp này sẽ làm một kẻ tàn phế rồi.

Đánh nhau với Giang Sách, chỉ có một kết cục, đó là một chữ thảm!

Giang Sách thở phào một hơi, cảm giác thật sảng khoái, một cảm giác cuối cùng cũng được giải tỏa sau khi bị kìm nén thật lâu.

Kể từ khi rời khỏi Tây Cảnh, khát vọng chiến đấu của anh vẫn luôn bị kìm hãm.

Hôm nay, cuối cùng những trận chiến liên tiếp cũng khiến anh trút hết năng lượng trấn áp trong cơ thể, để chúng được giải phóng đến mức lớn nhất.

Chỉ có thể miêu tả bằng một từ tuyệt vời!

Anh vứt con dao bầu trên tay, rút một điếu thuốc từ trong túi quần, châm lửa hút.

Anh hơi ngẩng đầu lên, nổi bật dưới khung cảnh mặt trời lặn là hình ảnh Giang Sách thở ra một làn khói dài lượn lờ trên bầu trời.

Thời gian dường như đứng yên.

Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, Hùng Hạt Tử lặng lẽ nhìn một người đàn ông khác hút thuốc mà lại không dám nói một lời, không dám động đậy.

Có một cảm giác của khi còn nhỏ bị cô giáo chủ nhiệm phạt đứng.

Cuối cùng, điếu thuốc cũng đã được hút xong.

Giang Sách chậm rãi đi về phía Hùng Hạt Tử, sát khí trong mắt đã giảm đi rất nhiều, nhưng dù vậy, trong quá trình anh nhìn Hùng Hạt Tử vẫn khiến anh ta sợ đến mức tay chân bủn rủn ngã phịch xuống đất.

Người đàn ông cao gần hai mét trước mặt Giang Sách lại trông yếu ớt như một đứa trẻ lên ba.

Giang Sách nhìn anh ta, thản nhiên nói: “Bây giờ anh còn muốn nhận tôi là em út nữa không?”

Hùng Hạt Tử dở khóc dở cười.

Đùa gì vậy?

Người đàn ông trước mặt anh ta là Tu La đến từ địa ngục, nhận anh làm em út ư? Ha Ha, Hùng Hạt Tử có mấy cái mạng có thể dùng được chứ?

“Đừng, đại ca, tôi biết tôi sai rồi.”

“Tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, tôi không nên đối nghịch với anh.”



Giang Sách cười nói: “Đừng căng thẳng, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không giết anh.”

Anh chỉ vào thân cây to bên đường: “Dọn dẹp con đường sạch sẽ cho tôi, tôi đang vội.”

“Hả, dạ.”

Hùng Hạt Tử nào dám chậm trễ, lập tức gọi những đàn em còn có thể động đậy được nhanh chóng đứng dậy, giúp thu dọn chướng ngại vật trên đường, sau đó cung kính đứng ở bên đường, cúi đầu.

Giang Sách không nói gì, xoay người lên xe, nhấn ga rồi rời khỏi hiện trường.

Anh không hề động đến Hùng Hạt Tử.

Không phải không dám động mà là không cần thiết.

Hiện giờ công viên Long Dương là địa bàn của Hùng Hạt Tử, nó đang ở trạng thái tương đối ổn định, mặc dù trạng thái này không được lành mạnh lắm.

Nhưng nếu giết Hùng Hạt Tử thì trạng thái ổn định này sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Khi đó, toàn bộ hệ thống công viên Long Dương sẽ sụp đổ.

Không có người lãnh đạo, ai cũng muốn trở thành lão đại, kết bè kéo phái, chuyện lừa gạt hãm hại xảy ra sẽ rất khó để trấn áp và vượt ra khỏi tầm kiểm soát.

Vì vậy, trước khi Giang Sách chính thức chỉnh đốn và cải cách công viên Long Dương trên diện rộng, anh cần sử dụng Hùng Hạt Tử để duy trì sự cân bằng tương đối để hệ thống của công viên Long Dương không đến mức bị sụp đổ.

Có một hệ thống tốt hơn là mất quyền kiểm soát, ngay cả khi hệ thống đó rất không lành mạnh.

Chiếc Ferrari chạy như bay trên đường nhựa.

Đinh Mộng Nghiên đã quen với bản lĩnh của Giang Sách nên không quá ngạc nhiên, nhưng Hoàng Lực Ngôn thì khác, anh ta đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy đâu chứ?

Lúc này ánh mắt của anh ta nhìn Giang Sách giống như đang nhìn một vị thần tiên vậy.

“Cậu, xin hỏi có phải cậu là thiên thần hạ phàm không?”

Giang Sách mỉm cười: “Tôi tên là Giang Sách, trước kia tôi đã từng đi lính, vì vậy cũng biết võ sơ sơ.”

Cái này mà gọi là biết sơ sơ ư?

Hoàng Lực Ngôn bái phục Giang Sách từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong, rồi cả toàn thân.

Dáng vẻ của Giang Sách mới đúng là dáng vẻ mà một người đàn ông nên có.

Cả một chặng đường không nói gì.

Sau khi lái xe được một chặng đường dài, chiếc xe từ từ dừng lại trong một khu trang viên.

Đẩy cửa xuống.

Giang Sách hơi ngạc nhiên, trang viên này trông rất lớn và có rất nhiều người giúp việc, chắc chắn không phải là thứ mà những gia đình bình thường có thể mua được.

Anh hỏi: “Hoàng Lực Ngôn, có vẻ nhà của anh rất giàu có nhỉ.”



Hoàng Lực Ngôn mỉm cười: “Không phải gia đình chúng tôi giàu mà là ba tôi giàu. Ba tôi kinh doanh và tích góp được rất nhiều tiền, ông ấy có hơn mười người vợ và hơn ba mươi người con, tôi chỉ là một trong số những người con của ông ấy, tiền có thể đến được tay tôi cũng rất eo hẹp.”

“Hả?”

Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên nhìn nhau, đều cảm thấy rất khó tin.

Thời đại gì rồi mà vẫn còn một kẻ giàu có khư khư cố chấp như vậy chứ?

Mấy người bước vào trang viên, Hoàng Lực Ngôn vừa đi vừa giới thiệu: “Ba tôi vì có quá nhiều vợ, cho tới nay sức khoẻ đã suy giảm, gần đây đã bị các chứng bệnh cùng một lúc, trước mắt không thể chịu đựng được nữa.”

“Tuy rằng ông ấy đa tình nhưng thật ra đối xử với các con chúng tôi rất tốt, cho nên dù tôi không thích ông ấy lắm nhưng vẫn phải báo đáp công ơn dưỡng dục của ba mẹ.”

Giang Sách gật đầu, có thể thấy rằng Hoàng Lực Ngôn vẫn là một người con có hiếu.

Không lâu sau, mọi người đến một căn nhà lớn, hơi giống một tòa nhà cổ kính của châu Âu thời Trung cổ.

Sau khi bước vào nhà, có một đại sảnh rất rộng rãi, có hai mươi ba mươi người ở trong đó, xét về diện mạo thì hẳn là con của ông Hoàng và bác sĩ được con cháu mời đến.

Ngay khi Giang Sách vừa bước vào, anh đã bị mọi người nhìn bằng ánh mắt đầy căm hận.

“Lại một kẻ đến đây giựt tiền chứ gì?”

“Ha ha, bình thường chẳng ai quan tâm đến ông cụ, bây giờ ông ngã xuống rồi thì một đám mới đến xum xoe, thật sự là đạo đức giả.”

“Không phải đều là vì tiền sao? Ai ai cũng giả bộ giống y như thật vậy.”

Hoàng Lực Ngôn cúi đầu giải thích: “Cậy Giang đừng ngạc nhiên, lần này ông cụ ngã xuống, mỗi người đều muốn cứu sống ông, như vậy mới có thể giành được tình cảm tốt đẹp của ông cụ, giành lấy được một món tiền đáng kể.”

Giang Sách gật đầu, anh có thể nhận ra điều này chỉ trong nháy mắt.

Trước tiền bạc, anh em ruột thịt còn có thể trở mặt thành thù, đó là chưa kể giữa những đứa con này chẳng có chút tình cảm gắn bó nào cả.

Bỗng một người đàn ông cao lớn đi tới chặn đường của đám người Giang Sách.

Hoàng Lực Ngôn nhỏ giọng: “Anh ta là anh cả của chúng tôi, Hoàng Hoa Lộ.”

Hoàng Hoa Lộ cầm điếu xì gà trong tay, liếc nhìn Giang Sách, sau đó nhìn Hoàng Lực Ngôn rồi cười khẩy: “Tiểu Ngôn, cậu lại tìm thấy mấy quả dưa méo và táo nứt ở đâu đến vậy?”

Hoàng Lực Ngôn vội vàng giải thích: “Đây là cậu Giang, có y thuật xuất chúng, em đặc biệt mời cậu ấy đến để khám bệnh cho ba.”

“Đúng rồi, cậu Giang cũng giúp em mua một cây nhân sâm núi ngàn năm tuổi nữa.”

Sau đó, anh ta mở chiếc hộp để lộ cây nhân sâm bên trong.

Hoàng Hoa Lộ liếc nhìn xuống và mỉm cười.

“Rác rưởi thế này mà cũng đem ra biểu diễn, cũng xứng gọi là nhân sâm ư?”

“Tiểu Ngôn à, cậu vẫn ngu ngốc như thế, suốt ngày bị người ta lừa gạt.”

Anh ta quay đầu nhìn Giang Sách nói: “Cầm lấy rác rưởi của cậu cút đi ngay cho tôi, cậu lừa được Tiểu Ngôn chứ không lừa được tôi đâu.”1
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.