Đêm thì tối còn tâm thì lạnh.
Thạch Khoan đã tung hoành ở giang hồ mấy chục năm, đây là lần đầu tiên ông ta rớt đài thê thảm như vậy. Tính kế qua lại, cuối cùng lại tự hại chính mình.
Một đời anh minh bị hủy hoại trong một đêm.
Xong rồi, xong thật rồi.
Tất cả các bác sĩ đang có mặt ở đó đều nhìn Thạch Khoan bằng ánh mắt cực kỳ khinh thường.
Không còn gì để nói nữa, mắng ông ta cũng sợ bẩn miệng mình.
Có người thở dài cảm khái: “Haizz, vừa nãy tôi còn nói xấu bác sĩ Tân, nghĩ lại thật muốn tát chết chính mình. Hóa ra bác sĩ Tân mới là một bác sĩ giỏi vô tội nhất, lương thiện nhất, biết suy nghĩ cho người bệnh nhất.”
“Chúng ta đều sai rồi, thua vì đã tin vào những lời của kẻ tiểu nhân.”
Chỉ chưa đầy mười phút mà thái độ của mọi người đã thay đổi một trăm tám mươi độ.
Tân Uẩn có cảm giác như mình đang đi tàu lượn siêu tốc, đi xuống rồi lại đi lên, như đi xuyên qua mây và sương mù, một cảm giác rất không chân thực.
Nếu lúc này cô ấy rời đi thì làm sao có thể chứng kiến một màn đặc sắc như thế này?
May mà Giang Sách đã giữ cô ấy ở lại.
Chỉ có điều, Tân Uẩn cùng tò mò tại sao Giang Sách lại biết chuyện sẽ xảy ra sau đấy? Anh cứ như nhà tiên tri có thể dự đoán được tương lai vậy, quá thần kỳ.
Người phụ nữ nọ quay lại chỉ vào mặt Thạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/2816283/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.