Chương trước
Chương sau
Trình Đan Đình sốt ruột nói: "Chắc chắn là bọn người của công ty giải trí Bá Khổng đã lấy bản thảo nháp mà thầy La vứt bỏ, cho nên chuyện cơ mật của chúng ta mới bị rò rỉ ra bên ngoài."

La Thịnh khẽ gật đầu.

“Thảo nào tôi cứ thấy bài hát mới đó nghe khá giống bài hát kia của tôi, nhưng ở phần giai điệu lại có sự chênh lệch khá lớn. Hóa ra là lấy trộm bản thảo nháp tôi vứt đi để tiến hành biên soạn lại, giống đến tám mươi phần trăm."

Mặc dù chỉ giống đến tám mươi phần trăm, nhưng không thể phủ nhận rằng đây là một bài hát rất hay.

Khoản thiệt hại của giải trí Ức Mạch là cực kỳ lớn, khó mà bù lại được.

Trình Đan Đình nói tiếp: "Tôi sẽ đi kiểm tra camera, để xem xem là kẻ nào lấy cắp bản thảo, nhất định phải tìm ra được kẻ đó, rồi bắt chúng phải bồi thường cho ra nhẽ!"

Cô ấy đang định di chuyển thì đột nhiên, Giang Sách lại gọi giật cô ấy lại.

“Từ từ.”

Trình Đan Đình xoay người, nói: "Chuyện gì nữa?"

Giang Sách cười khẽ một tiếng, dáng vẻ anh lúc này trông cực kỳ bình tĩnh, từ tốn ngồi xuống, nói với giọng hờ hững: "Nếu người ta đã dám trộm thì họ sẽ không để cô có cơ hội bắt được đâu. Mà nếu cô có tìm ra họ thì sao chứ? Định thưa kiện họ? Hay là đi giảng đạo lý đây? Tổn thất thì cũng đã rồi, chúng ta đâu còn cách nào cứu vãn nữa, chưa kể, buổi biểu diễn hằng năm cũng sắp diễn ra, thời điểm này mà còn làm loạn gây ra chuyện lớn thì thật sự chẳng phải cách hay, không lý trí."

Quả thật không sai.

Buổi biểu diễn hằng năm sắp diễn ra, đây chính là dự án lớn nhất kể từ khi giải trí Ức Mạch được thành lập tới giờ.

Nếu còn làm mọi chuyện rối hơn nữa thì khoản tổn thất có lẽ còn tăng cao hơn nhiều.

Thời điểm mấu chốt này càng không thể bị phân tâm bởi những chuyện ngoài lề khác, chuyện bản thảo bị ăn trộm lại càng không thể để nhân viên biết, vì nếu để họ biết sẽ chỉ khiến ý chí chiến đấu của họ bị dao động mà thôi.

Nhưng Trình Đan Đình thật sự không thể nuốt trôi cục tức này được: "Vậy chúng ta cứ thế mà cho qua chuyện này sao?"

Giang Sách khẽ lắc đầu, anh nói: "Đan Đình, cô chưa xem “Tam Quốc Diễn Nghĩa” hả?”

Trình Đan Đình lúng túng nhún vai.

“Bộ phim đó tôi có xem qua rồi."

Giang Sách nói: "Ở Tam Quốc có một bài thuyết pháp, Tào Tháo phái Tưởng Càn đi thuyết phục, thu nạp Chu Du, nhưng kết quả lại bị Chu Du lợi dụng ngược lại, dùng kế ly gián để diệt trừ hai đại tướng thông thạo thủy chiến lúc bấy giờ là Thái Mạo và Trương Duẫn."

Lúc này, mắt anh chợt lóe lên một tia sáng: "Hiện giờ trong giải trí Ức Mạch chắc hẳn là có nội gián, thay vì chúng ta điều động binh lực tìm bằng được chúng, thì sao ta không thử dùng tương kế tựu kế, biến kẻ đó thành tay sai, giúp chúng ta từng bước từng bước đánh đổ công ty giải trí Bá Khổng kiêu ngạo kia!"

Trình Đan Đình mơ hồ hỏi lại: "Người của giải trí Bá Khổng, dễ gì mà chịu đứng về phía chúng ta chứ?"

Giang Sách cười.

Anh nhìn về phía hai người vẫy vẫy tay, đợi bọn họ tới gần thì ghé sát tai hai người, cẩn thận thuật lại kế hoạch của bản thân cho họ nghe.



Sau khi nghe xong, cả Trình Đan Đình và La Thịnh đều nở nụ cười.

“Tổng giám đốc Giang à, chiêu thức mới này của cậu đúng là châm biếm quá đấy." La Thịnh nở nụ cười xấu xa: "Nhưng mà, tôi thích lắm đấy, ha ha ha ha!"

Giang Sách không nhiều lời thừa thãi nữa, anh duỗi tay với lấy cái bút, lấy thêm mất tờ giấy A4 vo vo để lại vài đường nhăn, sau khi viết xong thì để một tờ vào tủ sắt, những tờ còn lại thì vứt hết vào sọt rác.

Sau khi làm xong, La Thịnh và Trình Đan Đình ra khỏi văn phòng.

Vừa đi họ vừa nói chuyện.

Trình Đan Đình ra vẻ lo lắng hỏi: "Thầy La này, thầy có chắc bản nhạc mà thầy mới sáng tác này có thể giúp chúng ta gỡ lại màn thua trông thấy này không đó?"

La Thịnh vỗ ngực tự hào nói: "Chứ còn gì nữa, cô không tin thầy La này sao hả? Nói cho cô biết, bài hát này có thể chính là bài hát hay nhất mà tôi sáng tác từ trước đến giờ đó. Chỉ cần biểu diễn bài nhạc này trong buổi diễn cuối năm, tôi tin chắc cả đại sảnh sẽ ngập tràn tiếng hò reo cổ vũ của khán giả. Đến lúc đó nhé, việc đè bẹp “Tòng quân” chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, cứ chờ mà xem."

Nét mặt Trình Đan Đình lộ rõ vẻ vui mừng hào hứng: "Thật biết ơn thầy La quá."

“Ui chao, cô không cần phải khách sáo với tôi vậy đâu."

Hai người vừa đi vừa nói cười vui vẻ, nhưng lại không ai để ý, bên trong một góc hành lang kia, có bóng dáng người nào đó vẫn đang lén la lén lút đứng nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người.

Sau khi nghe xong cuộc nói chuyện đó, khóe miệng người kia khẽ cong lên để lộ một nụ cười khẩy.

Không bao lâu sau, sắc trời dần chuyển màu đen.

Giang Sách thu dọn đồ đạc rồi cũng rời khỏi văn phòng, về nhà như thường lệ.

Nhưng anh vừa bước chân trước ra, sau lưng đã có người tới quét tước dọn vệ sinh, người nọ đổ toàn bộ đống đồ trong sọt rác ra, sau đó cũng rời khỏi văn phòng.



Công ty giải trí Bá Khổng, tại văn phòng chủ tịch.

Bách Tin Hoành ngồi bắt chéo chân, trong tay anh ta đang bưng một ly rượu vang đỏ, vừa nhâm nhi vừa nói chuyện vui vẻ, nhìn thứ hạng của “Tòng quân” trên bảng xếp hạng, số liệu càng ngày càng tốt khiến tâm trạng anh ta cũng phấn khởi theo.

Hoa Tưởng Dung và người quản lý Lưu Sùng cũng có mặt trong phòng, họ cùng nhau san sẻ niềm vui sướng mới trộm được.

Bách Tin Hoành nói: "Lão già La Thịnh đó, dám từ chối lời mời viết ca khúc mới cho chúng ta sao? Mà cũng chẳng quan trọng nữa, dù gì thì đến cuối cùng, bài hát vẫn nằm trong tay chúng ta đấy sao? Mấy người thử nói xem, có phải hiện giờ lão già đó đang tức đến nỗi muốn nhảy bổ đi giết người không nhỉ? Ha ha ha ha."

Hoa Tưởng Dung cũng hào hứng đáp lời: "Cái loại toàn lũ ngu xuẩn tụ họp lại với nhau như giải trí Ức Mạch kia thì làm gì có ai cao tay, mánh khóe tinh vi như tổng giám đốc Bách đây chứ? Chỉ biết khoác cái mác sáng tác vào rồi ra oai. Giờ ca khúc đã bị chúng ta phát hành rồi, bọn họ có muốn sáng tác ca khúc khác cạnh tranh thì cũng không có khả năng. Xem ra lần này chúng ta đã thắng đẹp họ rồi."

Bách Tin Hoành thở phào một hơi.

Sau bao nhiêu lần, cuối cùng anh ta cũng thắng được Giang Sách rồi.

Ngẫm lại những lần thua thảm hại trước kia thật không tưởng tượng nổi, lần thắng này anh ta có thể cứu vãn một chút liêm sỉ cuối cùng của mình rồi.

“Hừ, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi."



“Ngày nào người của tôi còn trà trộn vào trong giải trí Ức Mạch ngu ngốc đó thành công thì ngày đó tin tức của bọn họ vẫn sẽ lọt vào tay tôi, dù sớm hay muộn cũng vậy."

Hoa Tưởng Dung hỏi: "Nhưng mà tổng giám đốc Bách, anh không sợ giải trí Ức Mạch bắt được người mà anh cài vào để bí mật moi móc thông tin sao?"

“Ha, bọn họ có năng lực làm được việc này không?" Bách Tin Hoành nói với giọng tự tin: "Người mà tôi sắp xếp thông minh không kém ai đâu."

“Trừ phi bọn họ cho kiểm soát từng người với quy mô lớn, nếu không thì chắc chắn sẽ không thể tìm được."

“Chưa kể, cũng sắp giao thừa đến nơi rồi, nếu giờ bọn họ tiến hành thanh lọc cả công ty với diện rộng như thế thì chỉ khiến công ty rối tung lên thôi, như vậy thì dù có tìm ra được nội gián cũng sẽ chịu tổn thất rất lớn."

“Như thế chẳng phải sẽ càng có lợi cho chúng ta sao?"

Mấy người ngồi trong đang trò chuyện thì đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi."

Cánh cửa mở ra, một người đàn ông thần bí đi vào, trong tay anh ta vẫn đang nắm mấy tờ giấy A4 bị vo vứt đi.

Bách Tin Hoành nhìn thấy anh ta thì nhíu mày: "Thân phận của anh khá đặc biệt, nếu không có việc gì thì không cần chạy tới tìm tôi thế này đâu. Ban ngày anh đã tới đây một lần rồi, giờ lại tới nữa, cẩn thận bị tên khốn nạn Giang Sách kia phát hiện đấy."

Người đàn ông nọ nói: "Chuyện này đương nhiên là tôi hiểu, nhưng tôi vừa mới lấy được một đoạn trong lời bài hát mà La Thịnh mới sáng tác, nên mới vội vã chạy về đây đưa cho anh."

“Ồ? Lão già La Thịnh kia sáng tác cũng nhanh ghê nhỉ."

“Đúng vậy, tôi đoán có thể do bài hát mới bị đánh cắp đã khiến bọn họ khủng hoảng tinh thần, cho nên vội vàng sáng tác lời, còn chưa kịp phổ nhạc. Theo như lời La Thịnh nói thì bản này có giá trị cực cao, chỉ cần phối nhạc tốt thì chuyện vượt mặt “Tòng quân” là điều dễ như trở bàn tay."

Bách Tin Hoành cười ha hả.

“Vậy thì càng tốt!"

“La Thịnh, Giang Sách, trí nhớ của các người cũng kém ghê."

“Dám vượt mặt tôi sao? Ha ha, tốt nhất là các người hãy sáng tác thêm mấy bài hát nữa đi."

“Các người ra một bài, tôi sẽ trộm một bài, toàn bộ thành quả của các người đều sẽ bị Bách Tin Hoành tôi cướp đi bằng sạch, đem đi may áo cưới cho tôi."

“Giao bản nháp cho tôi."

Người đàn ông đưa tờ giấy A4 cho Bách Tin Hoành.

Bách Tin Hoành nhận lấy tờ giấy rồi mở ra xem, vẻ mặt cực kỳ hài lòng, giống như mấy lời người đàn ông nọ nói, giá trị ca từ cực cao.

Nếu có thể phối với một bản nhạc tốt thì chắc chắn, đây sẽ trở thành bài hát hạng nhất.

Anh ta lập tức ra lệnh cho cấp dưới: "Mau tập hợp tất cả nhạc công trong công ty tới để sáng tác giai điệu cho lời bài hát mới này mau!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.