Chương trước
Chương sau
Nghe xong lời này, trong mắt Đinh Mộng Nghiên đã lấp lánh ánh nước.

Cô dở khóc dở cười nói: “Anh có tấm lòng này là được rồi, nhưng cái giá này… Quá cao! Sao anh có thể lấy ra được số tiền này chứ?”

Giang Sách mỉm cười nói: “Tin tưởng anh là được.”

Anh nhìn về phía người chủ trì: “Vừa rồi anh mới nói đồng ý sử dụng “RMB”, vậy không biết yêu cầu “bảng Anh” của tôi có được thông qua hay không?”

Người chủ trì xấu hổ ho khan một tiếng: “Ha ha, nếu như anh vẫn kiên trì, thật sự thì tôi không tìm được lý do để từ chối.”

Trả thiếu tiền thì còn lý do để từ chối.

Chứ còn trả dư tiền thì làm sao để từ chối?

Người chủ trì tiếp tục nói: “Có điều bây giờ anh phải trả ngay hai tỷ RMB, đây không phải là lời nói đầu môi cho qua chuyện, cần phải trả vàng thật bạc trắng mới được.”

“Đương nhiên.”

Giang Sách đi lên sân khấu, lấy một tấm thẻ từ trong túi cho đối phương.

Thẻ vàng Long Phượng Tử!

Người chủ trì nhận lấy, lập tức sắp xếp người bắt đầu chuyển khoản ngay tại đây, hai tỷ, đó chính là một con số trên trời, không phải muốn chuyển là chuyển được.

Dưới sự chứng kiến của mọi người, ước chừng số tiền này chuyển hết mười phút mới xong!

Nghe được một tiếng “Đinh”, tất cả mọi người mới ý thức được một chuyện: Trả tiền thành công!

Hai tỷ, thật sự có thể lấy ra được hai tỷ!

Hiện trường lại yên lặng một lần nữa, mỗi người đều kinh ngạc đến rớt cả cằm.

Tôn Tuấn Phong ngây ra như phỗng, lúc trước anh ta luôn miệng trào phúng Giang Sách là một tên nghèo hèn, ăn cơm mềm, kết quả người ta có thể nhẹ nhàng lấy ra hai tỷ, cái mặt này, chát chát chát, đánh đến là đau!

Bộ Nhược Trần cũng ngơ ngác ra.

Đến anh ta cũng không thể lấy ra nhiều tiền như vậy, mà người khác lại có thể lấy ra được.

Anh ta còn chê cười Giang Sách đang đùa giỡn mọi người, nhưng cuối cùng Giang Sách thật sự lấy được tiền ra, hôm nay xem như anh ta thật sự bị người dùng tiền vả vào mặt.

Người nhà họ Bộ bị người dùng tiền vả mặt, đây đúng là lần đầu tiên nghe được.

Trên sân khấu, người chủ trì hoàn toàn không giữ được bình tĩnh, bàn tay anh ta run rẩy nâng thẻ vàng Long Phượng Tử, cung kính đưa tấm thẻ này đến trước mặt Giang Sách.

“Quý ông, thẻ của anh.”

“Ừ.”

Giang Sách lấy thẻ ngân hàng lại, sau đó dắt Đinh Mộng Nghiên lên sân khấu ngay trước mắt bao người, đeo giúp cô sợi dây chuyền phỉ thúy có giá trị liên thành này lên.

Khoảnh khắc này, Đinh Mộng Nghiên có cảm giác sống ở trong mơ.



Cô có cảm giác mình giống như là công chúa trong truyện cổ tích, nhận được ngàn vạn yêu chiều của hoàng tử bạch mã, vẻ vui sướng bộc lộ ra ngoài.

“Thích sao?” Giang Sách hỏi.

“Ừm!” Đinh Mộng Nghiên gật đầu rất mạnh.

Lúc này, dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mọi người đều đang chúc phúc cho đôi giai nhân này, mà họ càng bị khí khái hào sảng vung tiền như rác của Giang Sách thuyết phục.

“Hôn một cái!”

“Đúng vậy, hôn một cái đi.”

“Hú…”

Mọi người ở bên dưới ồn ào, Đinh Mộng Nghiên xấu hổ đỏ bừng cả mặt.

Giang Sách mỉm cười nâng cằm vợ lên, thâm tình hôn xuống, trái tim của hai người đã sắp bị tình yêu hòa tan.

Giây phút này, có hơn trăm người chứng kiến tình yêu của bọn họ.

Dưới sân khấu, Tôn Tuấn Phong nhìn trong mắt tức trong lòng, một tiếng răng rắc, chiếc đũa trong tay đã bị bẻ thành hai nửa.

Trong lòng anh ta ngập tràn thù hận.

Vốn bố cục sắp xếp cho bản thân, kết quả cuối cùng trở thành thành tựu của Giang Sách.

Người đẹp, danh tiếng, tất cả đều bị Giang Sách giành hết.

Tôn Tuấn Phong lại nhìn vào bàn tay trống trơn của mình, lúc trước đã bị Bộ Nhược Trần làm nhục một lần, bữa cơm nay đúng là ăn không ngon.

“Giang Sách, Giang Sách, Giang Sách!”

Tôn Tuấn Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Giang Sách, hận đến tròng mắt cũng sắp lồi ra.

Ngoài ra, Bộ Nhược Trần ở bên kia cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Một cậu ấm như anh ta, trước giờ chỉ có người khác nịnh bợ anh ta, đây là lần đầu tiên anh ta bị người dùng tiền sỉ nhục, trong lòng anh ta rất khó chịu.

Sau khi Giang Sách kết thúc nụ hôn.

Bộ Nhược Trần hỏi: “Anh tên là gì?”

“Giang Sách.”

“Giang Sách? Được, tôi nhớ kỹ cái tên này. Nói cho anh biết, chuyện hôm nay không xong đâu, sau này tôi còn sẽ đến tìm anh!”

“Tôi chờ anh.”

Bộ Nhược Trần hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, vội vàng dẫn theo đám thuộc hạ rời đi.

Đã bị người ta dùng tiền vả mặt, sao còn có thể không biết xấu hổ tiếp tục ở đây nữa?

Giang Sách nắm tay Đinh Mộng Nghiên quay về chỗ ngồi, Đinh Mộng Nghiên còn chưa lấy lại được tinh thần.



Tôn Tuấn Phong cố nở nụ cười tươi, hỏi: “Được đó, em Giang, anh đúng là có tiền mà, sao anh có thể lấy ra được hai tỷ vậy, nói cho anh trai biết với?”

Giang Sách khẽ cười một tiếng: “Tôi không nói với anh.”

Khóe môi Tôn Tuấn Phong giật vài cái, suýt nữa đã tức đến mức ra tay đánh nhau.

Đinh Mộng Nghiên nói: “Giang Sách, tiêu nhiều tiền như vậy chỉ để mua một sợi dây chuyền, dù thế nào em cũng đều cảm thấy không đáng giá.”

Giang Sách cười: “Anh nói, thứ hôm nay anh mua không phải là sợi dây chuyền, là nhân chứng. Vừa nãy em không nghe người chủ trì nói sao? Chủ nhân trước của sợi dây chuyền này sống hơn chín mươi tuổi, ông ấy và vợ đã sống đến đầu bạc răng long, làm bạn cả đời.”

Mộng Nghiên, đây cũng là mong muốn của anh.”

“Nếu hai tỷ có thể mua được cuộc sống hạnh phúc bên nhau đến già với em, làm bạn cả đời với em, anh không những cảm thấy đắt, ngược lại còn rất có lời.”

Đinh Mộng Nghiên chu miệng.

Tuy rằng cô biết rõ Giang Sách dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ cô vui vẻ, nhưng phụ nữ mà, sao có thể chịu được châu báu, những lời hay thi nhau “oanh tạc”, cho dù là Đinh Mộng Nghiên cũng không chịu nổi.

Cô cười tươi như là đóa hoa, xinh đẹp hào phóng và vui vẻ.

Tôn Tuấn Phong ngồi đối diện ăn một một chén cơm chó thật to, lửa giận trong lòng đã dâng lên đến cổ họng, lúc nào cũng có thể bùng nổ.

“Ờ thì, hai người ăn trước đi, tôi ra ngoài gọi điện thoại, báo cho công ty đối phương chuyện mở họp.”

“Được.” Đinh Mộng Nghiên đến nhìn cũng không thèm liếc nhìn Tôn Tuấn Phong một lần.

Tôn Tuấn Phong bước ra khỏi khách sạn, đi tới trước cửa.

Anh ta lập tức lấy di động ra gọi vào một cái điện thoại.

“Alo, Tiểu Hắc, chuyện làm đến đâu rồi?” Tôn Tuấn Phong hỏi.

“Yên tâm đi anh Tôn, đều làm tốt theo lời dặn của anh. Phòng trong khách sạn đã được trang bị cameras chuyển động, kết nối với truyền hình cáp. Đến lúc đó cả quá trình anh làm chuyện kia với người đẹp trong phòng đều sẽ được lưu giữ và nghi lại, tiện cho “ngày” sau anh thường thức dư vị.”

Tôn Tuấn Phong nghe xong cười ha ha, lại hỏi: “Đúng rồi, “thuốc” đã chuẩn bị xong chưa?”

“An tâm, “thuốc” tôi cũng chuẩn bị thỏa đáng cho anh. Tất cả đều là hiệu quả mạnh nhất, “thuốc” có tác dụng mạnh nhất, uống một giọt cũng sẽ khô nóng cả người, muốn ngừng mà không được. Uống hết một lọ, cho dù có nhìn thấy heo mẹ cũng không chịu nổi. Anh chỉ cần cho người đẹp uống “thuốc” này, đảm bảo cô ta sẽ van xin muốn anh, muốn ném cũng không ném được!”

Trong đầu Tôn Tuấn Phong đã nghĩ đến dáng vẻ mê say của Đinh Mộng Nghiên, hưng phấn đến mức thầm cười ha ha ha.

“Tốt, rất tốt, Tiểu Hắc làm tốt lắm. Chỉ cần chuyện này thành, tôi sẽ cho anh một phong bì lớn!”

“Cảm ơn anh Tôn.”

“Được, không nói nhiều, cúp trước.”

Tôn Tuấn Phong cúp điện thoại, trong lòng đầy đắc ý.

Nếu kế hoạch chủ động lấy lòng thất bại, vậy chỉ có thể dùng một vài thủ đoạn cứng rắn.

Anh ta nhìn chằm chằm về phía Đinh Mộng Nghiên đang ngồi trong khách sạn, lẩm bẩm: “Để cho hai người khoe khoang một lúc, chờ đến tốt, xem tôi dạy dỗ đứa phụ nữ thối tha như cô thế nào! Đến lúc đó cô phải cầu xin tôi muốn! Ha ha ha ha.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.