Chương trước
Chương sau
Mưa càng rơi càng lớn, mưa to không ngừng như trút nước.

Một chiếc xe hơi nhỏ dầm mưa chạy đến trước tòa nhà văn phòng của người tổng phụ trách khu vực Giang Nam, sau khi dừng xe hẳn hoi, một người đàn ông trung niên ăn vận Tây trang bước xuống.

Ông ta chính là Phó Cục trưởng của Cục Thủy lợi-Trần Dục.

Vốn dĩ đang ở nhà chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên nhận được điện thoại của tổng văn phòng yêu cầu lập tức tới đây một chuyến.

Trần Dục biết chắc chắn đã có chuyện lớn xảy ra, lập tức mặc quần áo đàng hoàng lái xe chạy lại tới đây.

Ông ta vừa mới xuống xe thì bên cạnh có một chiếc xe cảnh sát chạy tới, một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát từ trên xe bước xuống, chính là Phó Cục trưởng Cục Cảnh sát-Viên Tử Hoàn.

“Phó Cục Viên, anh cũng tới rồi à?”

“Ngài là…… Phó Cục Trần đúng không? Anh cũng nhận được điện thoại của tổng văn phòng sao?”

“Đúng vậy.”

“Biết là chuyện gì không?” Viên Tử Hoàn hỏi.

“Không biết nữa, đột nhiên gọi nói tới đây một chuyến, tôi cũng hoang mang đây.”

“Phỏng chừng là có chuyện lớn xảy ra, đi, đi vào văn phòng người tổng phụ trách xem thử.”

“Ừ, đi thôi.”

Hai người một trước một sau vội vội vàng vàng đi vào tòa nhà, thang máy lên đến tầng 16, Mộc Dương Nhất đã sớm chờ sẵn ở cửa thang máy.

Dưới sự hướng dẫn của Mộc Dương Nhất, Trần Dục và Viên Tử Hoàn tiến vào văn phòng, nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú sáng sủa ngồi ở vị trí người tổng phụ trách lạnh lùng nhìn bọn họ.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy được gương mặt thật của người tổng phụ trách.

Hai người thoáng nhìn nhau, cũng không dám nói một lời nào.

Giang Sách ném một phong thư lên bàn: “Các người mở ra tự mình xem đi.”

Trần Dục duỗi tay lấy phong thư mở ra, xem xét ảnh chụp, thư từ, ghi chép ở bên trong từng thứ từng thứ một, Viên Tử Hoàn ở bên cạnh xem cùng.

Nhìn sơ một cái, Trần Dục đã trắng bệch hết mặt mũi, sợ tới mức cả người run rẩy.

Sau khi xem xong toàn bộ, Trần Dục nuốt nước miếng, nơm nớp lo sợ nói: “Tổng phụ trách, chuyện này tôi cũng vừa mới biết được, Cục Thủy lợi chúng tôi đã xảy ra loại chuyện thế này là do tôi sơ suất trong quản lý, bây giờ tôi lập tức đi xử lý ngay đây!”

Giang Sách nói: “Các người tách làm hai nhóm, Trần Dục, ông đi xử lý vấn đề của Đinh Khải Sơn. Viên Tử Hoàn, ông giải quyết Mạnh Kiến Thụ.”

“Vâng!”

“Tuân lệnh!”

Hai người không nói nhiều lời vô nghĩa, sau khi tiếp nhận mệnh lệnh thì lập tức xoay người rời đi, lúc rời khỏi còn có thể cảm nhận được Trần Dục sợ hãi mà phát run.

Giang Sách bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì đó, đang nói thầm bên tai Mộc Dương Nhất vài câu.

Mộc Dương Nhất gật đầu rời khỏi văn phòng.



……

Vào giờ phút này, ở bên trong một câu lạc bộ với ánh đèn nê ông lập loè, Mạnh Kiến Thụ cùng con trai là Mạnh Chí Định đang vui sướng ca hát uống rượu.

Bọn họ mỗi người ôm một người đẹp nóng bỏng gợi cảm, sung sướng ra mặt.

Mạnh Chí Định nói: “Ba à, ba đoán cái ông già Đinh Khải Sơn kia bây giờ sẽ cầu xin giúp đỡ ở đâu đây?”

Mạnh Kiến Thụ vui vẻ: “Mặc kệ ông ta, dù sao cũng cầu cái này cầu cái kia giống loại chó Nhật thôi, cuối cùng có khi một xu cũng cầu không được, ông ta đó hả, lúc này chết chắc rồi.”

“Ha ha, nào, ba à, hai ba con mình cụng một cái đi.”

Hai người đang uống thì bỗng nhiên cửa phòng trong câu lạc bộ bị đá văng ra.

Một nhóm cảnh sát mặc đồng phục vọt tiến vào bao vây tất cả mọi người ở hiện trường, giơ súng nhắm ngay vào đám người Mạnh Kiến Thụ.

Mạnh Kiến Thụ sợ chết khiếp.

“Không được nhúc nhích, tất cả mọi người hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống!”

Mọi người không dám hít thở mạnh, cả một đám người đều ngồi xổm xuống.

Mạnh Kiến Thụ ngẩng đầu nhìn thử, vừa hay gặp được người quen, cười ha ha nói: “Phó Cục Viên, là tôi đây, Mạnh Kiến Thụ, lần trước chúng ta còn cùng nhau ăn cơm đấy, ông quên rồi sao? Hôm nay tôi chỉ tới đây ca hát uống rượu, thế này đâu phải chuyện gì lớn đâu, đúng chứ? Làm sao mà huy động nhiều người như thế tới đây vậy?”

Viên Tử Hoàn lạnh lùng nói: “Không cần lôi kéo làm quen, Mạnh Kiến Thụ, bây giờ cảnh sát cáo buộc ông đánh cắp 3000 vạn trong tài chính của công ty, giả tạo thẻ ngân hàng, vu oan giá họa cho người khác, mời ông phối hợp một chút cùng chúng tôi quay về.”

Mạnh Kiến Thụ ngây ngẩn cả người.

Những tội trạng này mỗi một cái đều rất rõ ràng, không có bất cứ cái nào là oan uổng cho ông ta cả.

Nhưng có thế nào thì ông ta cũng không nghĩ thông được, bản thân chính mình rõ ràng đã bố trí không chê vào đâu được, vì sao đột nhiên phá được án mất rồi?

Là Đinh Khải Sơn giải quyết vụ án sao?

Không có thể nào đâu, ông ta nào có bản lĩnh đó chứ.

Càng nghĩ càng không thông suốt được, hai tay Mạnh Kiến Thụ bị còng lại rồi bị cảnh sát đưa đi.

Viên Tử Hoàn nhìn hết mọi người ở xung quanh hiện trường, cảnh cáo: “Mấy người các ngươi chú ý đến hành vi của chính mình chút đi.”

“Rút.”

Viên Tử Hoàn dẫn theo một đám người rời khỏi hiện trường.

……

Tại một nơi khác, Đinh Khải Sơn đang lái xe trên đường cái bên bờ sông, nghe hạt mưa tí tách nhỏ giọt rơi trên nóc xe.

Cõi lòng ông đã hoàn toàn lạnh lẽo rồi.

Mượn tiền không được, tìm không ra bất cứ một người nào có thể giúp ông, chờ đến khi trời sáng thì ông phải vào tù thôi.

“Tôi không muốn ngồi tù.”



“Tôi không muốn!”

Dưới sự cô đơn tuyệt vọng, Đinh Khải Sơn nhìn về phía sông lớn mênh mông kia, quyết tâm đẩy cửa xe ra đi tới bờ sông.

Hạt mưa rơi trên khuôn mặt tuyệt vọng và bất lực của ông.

“Bà xã, con gái, ba xin lỗi mọi người.”

“Ba phải đi trước một bước đây.”

Đinh Khải Sơn đi tới bờ sông, nước sông hất lên thấm ướt đôi giày của ông.

Vào ngay khi ông đã hạ quyết tâm chuẩn bị nhảy xuống, bỗng nhiên có một chiếc xe hơi nhỏ lái qua tới, đèn xe chiếu lên người Đinh Khải Sơn.

Sau đó, một giọng nói quen thuộc truyền tới.

“Khải Sơn, đừng làm việc ngu ngốc!”

Đinh Khải Sơn sửng sốt, giọng nói này là… Phó Cục trưởng?

Ông xoay người, nhìn thấy Phó Cục trưởng Cục Thủy lợi Trần Dục đang đi về phía ông.

Trần Dục vừa đi vừa nói: “Chuyện của cậu đã giải quyết xong, phía trên đã điều tra rõ, 3000 vạn không phải do cậu đánh cắp mà là bị tên khốn nạn Mạnh Kiến Thụ kia tự mình chuyển đi, thẻ ngân hàng mà ông ta đưa cho cậu vốn không phải là cái mà Cục Tài vụ đưa, cậu vô tội.”

“Tôi… Vô tội ư?”

Đinh Khải Sơn quả thực không thể tin được vào tai của bản thân mình nữa.

Lỗ hổng cứ như vậy được lấp kín?

Áp lực cực lớn trên bờ vai ông đột nhiên rút hết đi, cả người giống như bị ép khô, thình thịch một chút liền xụi lơ ngồi trên mặt đất.

Trần Dục đi tới cầm ô cho ông, khom lưng nâng ông đứng dậy.

Đinh Khải Sơn ngây ngốc hỏi: “Phó Cục Trần, ngài không phải đang đùa tôi đấy chứ?”

Trần Dục nghiêm túc nói: “Loại chuyện này làm sao mà tôi có thể đùa cậu được? Cậu đấy, thật sự vô tội, trúng phải bẫy rập của Mạnh Kiến Thụ. Hiện tại tổ chức đã điều tra rõ tất cả vấn đề, cậu không sao nữa rồi.”

“Tôi không sao? Tôi không sao nữa rồi!”

Đinh Khải Sơn ngửa mặt lên trời hét to, cảm xúc đè nén bấy lâu kia rốt cuộc vào khoảnh khắc này đã được giải phóng.

Ông siết chặt cánh tay Trần Dục: “Cảm ơn, cảm ơn Phó Cục Trần, nếu không có anh chỉ sợ tôi cũng đã nhảy sông tự sát, chết không rõ ràng rồi.”

Trần Dục mỉm cười: “Không cần cảm ơn tôi.”

“Vậy thì cảm ơn ai?”

Trần Dục nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói lại từ đầu đến cuối dựa theo lời mà lúc Mộc Dương Nhất nói với ông ta: “Cậu hẳn là nên cảm ơn một người trẻ tuổi tên là “Giang Sách”. Là cậu ta phát hiện ra không điều thích hợp, tích cực tìm kiếm chứng cứ, giúp đỡ cảnh sát phá được án lớn, còn tôi thì mãi sau này mới nhận ra.”

Đầu óc Đinh Khải Sơn như thể váng vất rồi.

“Giang… Sách???”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.