Chương trước
Chương sau
Trong bữa tiệc của cả gia đình, những người muốn lấy lòng Đường Mạt đều lần lượt kính rượu.

Giang Sách thì ngược lại, từ đầu đến cuối không có ai chú ý tới anh.

Đinh Mộng Nghiên ngồi cùng anh trên mặt cũng ảm đạm, bao nhiêu lần cô muốn đứng dậy rời đi, thật sự không còn mặt mũi ở lại đây nữa.

Lúc này, di động của Giang Sách vang lên:

"Thật ngại quá, tôi đi nghe điện thoại."

Giang Sách bước ra khỏi cửa, kết nối với điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Mộc Dương Nhất.

"Lão đại, văn kiện đã truyền xuống, muốn anh ngày mai nhận chức vụ tổng phụ trách của ba khu, với lại tham dự lễ nhậm chức."

Giang Sách nhàn nhạt trả lời: "Em cũng biết tính của anh, từ trước đến nay không thích những nơi như vậy, chức vụ tổng phụ trách anh có thể nhận nhưng lễ nhậm chức thì thôi bỏ."

"Đây là quy định của cấp trên, lão đại, huỷ bỏ không dễ đâu ạ."

"Vậy để em thay mặt anh tham dự là được."

"Chuyện này không thích hợp đâu? Cấp trên sẽ không đồng ý."

"Nếu không đồng ý thì đừng để anh đảm nhận chức vụ người phụ trách nữa, truyền lời của anh cho bọn họ."

"Lão đại, anh đừng tức giận, em đi nói lại là được."

Giang Sách cúp điện thoại, đang định quay lại Đinh Phong Thành đã vui vẻ đi tới.

"Ồ, gọi điện thoại cho ai vậy?"

"Bạn bè."

"Loại vô dụng như cậu còn có bạn bè?" Đinh Phong Thành nói: "Cùng là tham gia quân ngũ, cậu nhìn anh rể rồi nhìn chính mình đi, tại sao lại chênh lệch lớn như vậy? Anh rể vừa mới đồng ý với tôi, ngày mai sẽ dẫn tôi đi tham dự lễ nhậm chức của người phụ trách mới. Nhìn thực lực của người ta đi, trực tiếp nhận được tư cách tham gia, còn cậu thì sao? Cũng chỉ có thể ngồi xổm ở nhà, đợi mà xem TV tôi cùng với người phụ trách mới thân thiết bắt tay đi!"

Giang Sách cười hỏi: "Tư cách tham gia không phải dễ có như vậy chứ? Nếu như cậu không được tham gia, thậm chí cả Đường Mạt cũng không được tham gia, chẳng phải rất xấu hổ sao?"

"Hừ!" Đinh Phong Thành quát: "Chúng tôi không được tham gia, chẳng lẽ phế vật như cậu được chắc?"

Hai người đang nói chuyện thì Đinh Mộng Nghiên đi ra.

Vẻ mặt cô đầy hắc tuyến, hiển nhiên ở bên trong lại có ai đó nói lời khó nghe với cô.

Cô đi ngang qua Giang Sách, chỉ nhỏ giọng nói hai chữ: "Về nhà."

Đinh Phong Thành kỳ quái nói: "Ôi, em gái, đừng đi, anh hai còn chưa uống rượu với cô nữa mà."

Đinh Mộng Nghiên cúi đầu bước nhanh về phía xe của cô, Giang Sách đi theo sau.

Mở cửa xe ngồi vào, Đinh Mộng Nghiên hung hăng gõ mạnh vào vô lăng để trút giận, sau đó ngẩng đầu thở dài một hơi.

Kiềm chế, tủi thân, không cam lòng, đau khổ giờ phút này đều trút ra hết.

Giang Sách liếc nhìn cô, không có quá nhiều biểu tình, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt lãnh đạm.



Đinh Mộng Nghiên nhấn ga rồi nhanh chóng rời khỏi nơi khiến cô khó chịu này.

Xe chạy được nửa đường.

Đinh Mộng Nghiên nói với vẻ phẫn uất: "Anh có biết mọi người đánh giá anh thế nào không?"

"Đánh giá thế nào?"

"Yếu đuối, hèn mọn, không có chí tiến thủ."

"À."

"À? Anh nghe mấy lời này mà không có một chút phản ứng sao?"

Giang Sách quay đầu nhìn Đinh Mộng Nghiên: "Em hi vọng anh có phản ứng gì? Tức giận, khó chịu, hay là động thủ với bọn họ?"

Đinh Mộng Nghiên cắn môi, cô muốn nói điều gì đó, nhưng không biết phải nói như thế nào.

Thực ra là cô chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ phấn đấu của Giang Sách mà thôi.

Giang Sách tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên hỏi: "Mấy năm nay tham gia quân ngũ, cuộc sống vẫn luôn rất buồn chán, em có biết anh giải sầu như thế nào không?"

Đinh Mộng Nghiên không nói gì.

"Việc anh thích nhất chính là đi xem đoàn diễn xiếc, không phải anh thích xem những động tác yêu cầu kỹ thuật cao mà là thích xem thằng hề biểu diễn."

"Hả?"

Đinh Mộng Nghiên nghi ngờ liếc nhìn Giang Sách, không hiểu anh nói vậy là có ý gì.

Chẳng lẽ anh coi những người chế giễu mình trong bữa tiệc gia đình là tên hề? Sở dĩ không tức giận không phải là vì Giang Sách không biết, mà vì anh đang thưởng thức màn trình diễn của đối phương?

Về đến nhà.

Đinh Mộng Nghiên và Giang Sách bước vào phòng khách, nhìn thấy Đinh Khải Sơn đang ngồi trên ghế sô pha cầm bút viết liên tục, lâu lâu còn gãi đầu suy nghĩ.

"Ba, ba về rồi."

"Ừm."

"Người đứng đầu thành phố nói thế nào?"

Đinh Khải Sơn cũng không ngẩng đầu lên nói: "Có kết quả rồi, ngày mai là lễ nhậm chức của người phụ trách, ba sẽ thay mặt bộ phận tham gia. Nếu có thể móc nối quan hệ thật tốt với người phụ trách, chắc chắn sau này sẽ có lợi."

Đinh Mộng Nghiên đi tới liếc nhìn những gì Đinh Khải Sơn viết: "Ba, ba đang viết gì vậy?"

"Quà tặng."

"À? Ba muốn tặng quà cho ai?"

Đinh Khải Sơn nói: "Đây không phải là hỏi thừa à? Chẳng lẽ đi tham gia lễ nhậm chức bằng tay không sao? Không chuẩn bị một chút đồ vật? Chỉ là ba không đoán được tính cách của người phụ trách mới sẽ thích cái gì. Con gái, con tới đây giúp ba tham khảo một chút."



Đinh Mộng Nghiên lắc đầu: "Con đâu có hiểu mấy cái này."

Giang Sách đi tới, nhìn lướt qua những món quà do Đinh Khải Sơn viết trên giấy, phần lớn đều là những thứ quý giá, lấy làm quà quả thực không tồi, vấn đề là Giang Sách đối với những thứ này không có chút hứng thú nào.

Anh cười nói: "Ba, con cảm thấy những món quà này quá tục."

"Hả?"

"Ba có thể tặng những món quà này thì người khác cũng có thể, điều này không thể hiện được hết thành ý của ba."

Đinh Khải Sơn gật đầu: "Cũng có lý, vậy anh cảm thấy nên tặng cái gì mới tốt?"

"Rượu."

"Rượu không phải càng tầm thường hơn sao?"

Giang Sách nói: "Là rượu lâu năm của Tây Cảnh Dương Tuấn."

"Ồ? Có gì đặc biệt không? Rượu này rất quý sao?"

"Cũng không phải." Giang Sách giải thích: "Cuộc sống ở Tây Cảnh vô cùng khó khăn, mỗi một binh lính chiến đấu muốn uống một ngụm rượu là niềm hy vọng xa vời. Mà loại rượu Dương Tuấn lâu năm này vừa rẻ lại vừa nặng, là một loại rượu binh lính cấp thấp thích uống nhất."

Đinh Khải Sơn cau mày nói: "Rượu mà binh lính cấp thấp uống làm sao có thể tặng cho người phụ trách được? Tuy anh ta cũng là người đến từ Tây Cảnh, nhưng tuyệt đối không thể nào là binh lính cấp thấp được."

Giang Sách nói: "Ở Tây Cảnh, sĩ quan và binh lính ngủ chung giường chung chăn, ăn chung một chén, uống chung ly rượu lâu năm. Binh lính thích uống vậy chắc chắn sĩ quan cũng sẽ thích uống."

Đinh Khải Sơn bị Giang Sách thuyết phục.

Quả thực sự hiểu biết của ông đối với Tây Cảnh chắc chắn kém xa Giang Sách.

"Ừm, vậy cũng cần phải thử một chút."

"Bây giờ tôi sẽ sai người đi mua rượu Dương Tuấn lâu năm, Giang Sách, tôi hy vọng lần này không có tin lầm anh."

Đinh Khải Sơn liền tìm người mua rượu.

Lúc này di động của Giang Sách lại vang lên.

"Lão đại, bọn họ đã đồng ý rồi, chỉ cần anh bằng lòng tiếp nhận chức vụ người phụ trách, ai tới tham dự lễ nhậm chức bọn họ cũng không để ý."

Giang Sách nói: "Ừm, giúp anh lấy hai vé khách mời tham dự đi."

"Hả? Không phải, lão đại, anh đang đùa em sao? Vốn dĩ anh là người phụ trách, hẳn là anh nên tới tham dự buổi lễ mới phải. Kết quả anh để em đi tham dự còn chưa tính, lại còn muốn em giúp anh giữ hai vé khách mời, có phải anh muốn đảm đương khách quý đến xem chuyện cười của em không?"

Giang Sách lạnh lùng nói: "Em đang muốn kháng lại mệnh lệnh của anh sao?"

Mộc Dương Nhất sợ hãi: "Không dám, em làm theo là được rồi chứ gì."

"Đúng rồi, danh sách tham dự buổi lễ lần này, giúp anh gạch bỏ hai cái tên."

"Ai?"

Giang Sách cười xấu xa: "Đường Mạt, Đinh Phong Thành."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.