Chương trước
Chương sau
Tiến vào đại sảnh khách sạn, họ nhìn thấy một bàn tiệc rượu cao cấp được bài trí chỉnh tề.

Khách đến đây đều đeo trang sức quý giá, mặc trang phục lộng lẫy.

Mọi người vừa cầm ly rượu, vừa trò chuyện vô cùng vui vẻ.

Đinh Mộng Nghiên dẫn Giang Sách đến chiếc bàn chính giữa sảnh, cười nói với một ông lão: "Ông nội!"

Ông lão chính là người đứng đầu nhà họ Đinh - Đinh Trọng.

Ông ta nheo hai mắt: "Ồ, Mộng Nghiên, sao bây giờ cháu mới đến? Làm ông nội nóng lòng muốn chết được, mau ngồi xuống đây."

Ông ta quay đầu lại, nhìn thấy Giang Sách bên cạnh Đinh Mộng Nghiên thì nghi ngờ hỏi: "Vị này là?"

Đinh Mộng Nghiên cúi đầu, hơi thiếu tự tin nói: "Anh ấy là chồng cháu, Giang Sách."

"Ồ?"

Đinh Trọng nhìn từ đầu đến chân của Giang Sách rồi nói: "Nghe nói cậu tham gia quân ngũ, không ngờ hôm nay quay về rồi. Lại đây, ngồi xuống đi."

"Cảm ơn ông nội."

Giang Sách vừa ngồi xuống thì Đinh Phong Thành ngồi đối diện hỏi: "Em rể, cậu ra ngoài năm năm chắc lăn lộn không tệ đâu nhỉ?"

"Bình thường."

"Thật sao? Vậy lúc cậu trở về có xe đặc biệt đưa đón không?"

"Tôi không thích những thứ đó nên đã bỏ qua."

Đinh Phong Thành cười: "Không thích? Ha ha, cậu có thể đừng giả vờ không? Mọi thứ trong quân đội đều được sắp xếp trước, cậu muốn nói bỏ là có thể bỏ sao? Chứ không phải do cậu không đủ năng lực nên bị sa thải à?"

Tất cả người thân trên bàn đều nhìn Giang Sách, bên trong ánh mắt có chút xem thường.

Giang Sách cũng không nói nhiều lời.

Đinh Phong Thành lại cho rằng Giang Sách chột dạ, không có lời nào để nói nên tiếp tục: "Nhưng mà cũng không sao, nhà họ Giang các cậu còn có Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. Cho dù cậu lăn lộn không ổn thì quay về cũng không lo chết đói."

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt của Giang Sách có hơi thay đổi.

Đinh Mộng Nghiên càng tức giận hơn.



Chuyện của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng ầm ĩ như vậy, Đinh Phong Thành không thể không biết chuyện Giang Mạch nhảy lầu tự sát, anh ta nói trước mặt mọi người như thế chính là cố tính muốn sỉ nhục Giang Sách.

Những người khác có lòng tốt nhắc nhở: "Phong Thành, anh nói gì vậy? Khoa học công nghệ Tẩm Mộng đã sớm là của Hà Diệu Long người ta, còn liên quan gì đến nhà họ Giang chứ?"

"Ồ ồ, đúng rồi." Đinh Phong Thành nhìn Giang Sách rồi cười nói: "Xin lỗi, trí nhớ tôi không tốt nên quên mất."

Anh ta vỗ ngực và nói tiếp: "Nhưng mà cậu yên tâm, cho dù cậu lăn lộn không nổi, mất cả công ty thì cũng không chết đói. Người làm anh hai như tôi nhất định sẽ chiếu cố cậu. Tôi thấy thể trạng của cậu khá tốt, chi bằng tới công ty tôi làm bảo vệ hay người gác cửa, một tháng tôi phát cho cậu tiền lương sáu ngàn tệ, thế nào?"

"Đủ rồi!"

Đinh Trọng khẽ quát một tiếng, khiến Đinh Phong Thành ngậm miệng lại.

"Tất cả đều là người một nhà, sau này nói chuyện chú ý một chút."

Ông ta lại nhìn về phía Giang Sách: "Giang Sách, bây giờ tình trạng của cậu không tốt cho lắm, tôi hy vọng cậu có thể cố gắng nhiều hơn. Nếu không, tôi nghĩ cậu không cần dự tiệc gia đình lần sau đâu."

Đám người Đinh Phong Thành vui vẻ hớn hở nhìn Giang Sách bị xấu mặt.

Sắc mặt Đinh Mộng Nghiên trắng bệch, trong đời cô chưa từng trải qua khoảnh khắc nào nhục nhã đến vậy.

Về phần Giang Sách, anh đã sớm khôi phục bình tĩnh, trên mặt nhìn không ra chút phẫn nộ hay khổ sở gì, tựa như những thứ người khác nói không hề liên quan đến anh.

Lúc này bên ngoài khách sạn vang ầm tiếng còi xe.

Hơn mười chiếc xe BMW màu trắng tạo thành một hàng dài lái đến trước cửa khách sạn, ở giữa là một chiếc xe Bentley màu đen bạc có giá trị hơn triệu tệ, thể hiện rõ thân phận cao quý.

"Chị cả và anh rể đến rồi!" Đinh Phong Thành vui vẻ đứng lên, đồng thời không quên quay đầu châm chọc Giang Sách một câu: "Anh rể cũng là gia nhập quân ngũ rồi trở về, cậu xem khoa trương đến nhường nào. Đều là làm lính, sao lại có sự chênh lệch lớn đến vậy?"

"Đừng nói nhảm, đi đón anh rể với ông."

Đinh Trọng đứng dậy rồi đi về phía cửa, những người khác cũng nhao nhao đứng dậy đi theo. Có thể để ông tự mình đón tiếp thì đủ thấy thân phận đối phương cao quý nhường nào.

Đi tới cửa, Đinh Trọng ổn định cơ thể.

Cửa xe Bentley mở ra, Đinh Tử Ngọc nắm tay chồng Đường Mạt bước xuống xe.

"Ông nội, sao ông lại tự mình ra đón vậy?" Đường Mạt lớn tiếng nói.

"Ai da, cháu là phó tư lệnh chiến trường, ông ra đón chẳng phải là điều nên làm hay sao?"

"Ông nội đừng nói vậy, mau vào trong thôi, đừng đứng đây lạnh."

"Đi thôi, đi vào thôi."



Một đoàn người vây quanh Đường Mạt cùng đi vào trong sảnh.

"Lại đây, Mạt, Tử Ngọc, sang đây ngồi cạnh ông."

Ông nội vô cùng vui vẻ kéo Đường Mạt và Đinh Tử Ngọc sang bên cạnh, gương mặt nở nụ cười tươi như hoa, hoàn toàn khác thái độ đối xử Giang Sách ban nãy.

Một bàn mười chỗ ngồi, bởi vì từ đầu không ngờ Giang Sách sẽ đến nên thiếu mất một chỗ.

"Ồ, thiếu mất một chỗ." Đinh Phong Thành lên tiếng.

Đinh Trọng nhìn lướt qua rồi nhẹ nhàng nói: "Giang Sách, cậu đứng đấy trước đi, đợi lát nữa phục vụ đem thêm một cái ghế cho cậu."

Giọng nói của ông vô cùng bình thản, căn bản không hề đặt Giang Sách vào mắt.

Đinh Mộng Nghiên bên cạnh tức giận siết chặt nắm đấm, nhưng lại không thể làm gì.

Giang Sách cười khổ một tiếng, đứng dậy rời khỏi bàn.

Đinh Trọng và Đường Mạt cười cười nói nói, không ngừng hỏi thăm tình trạng gần đây, thế nhưng vừa rồi ông ta chẳng hề hỏi han lấy Giang Sách một câu.

Nói chuyện một hồi, chị cả Đinh Tử Ngọc chỉ vào Giang Sách rồi nói: "Em gái, đây chính là Giang Sách, người chồng đi lính của em đấy à?"

"Vâng."

"Nói chứ, đây là lần đầu chị gặp cậu ấy, sao không ai giới thiệu một chút vậy nhỉ?"

Đinh Phong Thành cười nói: "Giới thiệu cái gì chứ? Công ty phá sản, nhập ngũ thất bại, ngay cả công việc cũng không có, lại còn phải nhờ nhà họ Đinh chúng ta nuôi. Thứ bỏ đi này có gì để giới thiệu chứ, chỉ sợ sẽ làm dơ mắt chị cả đây."

"Ồ? Thảm vậy sao?"

Trong lòng Đinh Tử Ngọc rất thoải mái, từ nhỏ đến lớn cô ta đều thua kém Đinh Mộng Nghiên ở mọi mặt.

Thành tích kém, vóc dáng gương mặt càng chênh lệch lớn hơn, lúc nào cũng bị Đinh Mộng Nghiên chèn ép. Bây giờ cuối cùng cô ta cũng tìm được cơ hội mở miệng.

Cô ta kéo cánh tay chồng Đường Mạt, nũng nịu nói: "Chồng, chẳng phải anh cũng là quân nhân sao? Nếu cậu ấy cũng đi lính thì chi bằng anh kiếm cho cậu ấy một công việc xem?"

Đường Mạt nhướng mày: "Đùa gì vậy? Chiến trường là nơi ai cũng có thể đi vào sao? Đặc biệt là chiến trường của bọn anh, nếu không có cấp bậc nhất định thì hoàn toàn không đủ tư cách bước vào."

Quay đầu sang Giang Sách, Đường Mạt dò xét anh một chút. Anh ta hỏi: "Bây giờ quân hàm của cậu là gì?"

Giang Sách nhẹ nhàng nói bốn chữ: "Tu La chiến thần."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.