Xà nữ nhân kia còn chưa kịp chạm tới người Trảm Phá thành chủ, nghe được âm thanh vọng lại nội tâm liền cả kinh, nửa thân rắn cảm bỏng rát giống như bị thiêu đốt.Thì ra không biết từ lúc nào đuôi rắn đã bị chặt đứt, phát ra hỏa diễm bỏng mắt.
Ngay sau đó đạo quang sáng chói nhanh như điện chắt qua cổ trắng ngần của nã nữ nhân.
Xèo xèo xèo.
Hỏa diễm trên vết cắt kêu lên xuyên qua lớp da giống như cắt đậu hũ.
Thoáng qua cái đầu của của xã nữ nhân rời khỏi thân thể, lăn lông lốc xuống dưới đất vài vòng.
Rầm rập!
Thân thể không đầu, chỉ đưa tay lên muốn sờ cái đầu liền không thấy đâu, sau đó rơi sầm xuống đất. Tiếp đến thân người biến thành môn con rắn to như ngọn núi nhỏ.
Đầu đã bị chém rụng thân rắn vẫn không lập tức chết đi mà điên cuồng giãy đành đạch, thậm chí còn muốn công kích Trảm Phá thành chủ.
Trảm Phá thành chủ không thèm tránh né, đuôi rắn vỗ lên trên người gã lập tức đuôi rắn liền bị một cây trường thương cắm xuyên qua, ghim chặt lên trên mặt đất.
Mà một cây trường thương đó là của Thất Khí hồ hố lô.
- Má ơi, sư huynh cứu mang.
Vì mất đi một cây trường thương vây hãm tạo ra một cái lỗ hổng, con Miên Dương kia ngay lập tức nhân cơ hội thoát ra. Hướng tới Hoàng Phủ Thiên công kích.
Hoàng Phủ Thiên khóc không ra nước mắt, hô cứu mạng. Nào có đạo lý cho hắn mượn đồ rồi đột nhiên lấy lại vậy làm hắn chưa phản ứng được.
Qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chi-lo/831316/chuong-112.html