Nam tử cao to không ngờ lại quay lại. Hoàng Phủ Thiên, trái tim đập thình tịch, suýt nhảy lên cổ. Nam tử cao to kia cũng không nhiều lời, chộp lấy Hoàng Phủ Thiên một cái, sau đó phi thân rời đi. Hoàng Phủ Thiên đầu óc chết lặng lại, không hề cử động gì, cho tới khi một cỗ nguyên khí truyền vào trong đầu hắn, cùng lọt tai mấy câu: - Quên mất chưa giải Huyết Hoặc Chi Hồn cho ngươi, thả nào ngươi lại im như khúc gỗ vậy. Đến khi đó Hoàng Phủ Thiên mới phản ứng lại, dáng vẻ mơ hồ, cùng hoảng loạn hỏi: - Ta đang ở đâu! Di, tại sao ta lại bay như vậy. - Bình tĩnh đi, là ta đang kéo ngươi đi. Nam tử cao to giải thích nói: - Trong Vạn Nguyên lâm hiện ay không yên ổn lắm, yêu thú bạo loạn khắp nơi, còn có Yêu tộc lẫn lộn bên trong. Trừ phi là cường giả Thiên Nguyên cảnh mới đi lại ở đây được, còn ngươi một mình chính là mồi ngon cho yêu thú hoặc yêu tộc. Yêu tộc! Danh tự vừa lạ vừa quen này khiến Hoàng Phủ Thiên cảm thấy có chút chưa nắm bắt được. Từ khi tới thế giới này hắn mới thấy mỗi yêu thú, còn Yêu tộc hình như chưa thấy bao giờ? Hoàng Phủ Thiên buộc miệng ra nói. - Yêu tộc thật sự tồn tại! Sau đó hắn mới ý thức được không ổn, nhỡ đó là kiến thức của Thiên Nhất môn đã từng nói tới mà hắn không biết e rằng sẽ bại lộ. - Hừ, chuyện này cũng phải hỏi sao. Đúng thật là. Nam tử cao to nghe được cũng chỉ cảm thán một câu, rồi giải thích: - Cũng phải, Yêu tộc trong mắt người bình thường chính là mấy câu truyện dân gian truyền miệng, các ngươi cũng gặp quen yêu thú trí tuệ thấp nên nghĩ nó chỉ là nói quá mà thôi. Nhưng Yêu tộc thật sự tồn tại. Hoàng Phủ Thiên thở phào một cái, nhẹ đem huyết phù vội cất đi. - Yêu thú là từ mãnh thú, dã thú tu luyện mà thành, nhưng là không phải dã thú nào cũng tu luyện thành yêu thúc được. Có những con chỉ dừng lại ở mức bán yêu thú thôi. Mà yêu thú không có bao nhiêu trí khôn, chỉ khi yêu thú tiến hóa cực cao, sinh ra trí tuệ và khả năng giao tiếp thì mời là là Yêu tộc. Yêu tộc không chỉ sở hữu trí tuệ, mà còn khả năng chiến đấu cực mạnh. Có điều so về trí tuệ, con người vẫn mạnh hơn vì thế mới có thể ép được Yêu tộc rời khỏi phạm vi nhân tộc hoạt động trong Bắc Vực. Nam tử cao to giống như giảng dạy. Nếu đối phương đã coi hắn là đệ tử thì cũng không ngần ngại hỏi thêm về Yêu tộc, dù sao cũng cần thứ gì đó giảm đi áp lực tâm lý. - Vậy bên ngoài kia đều là địa phận của Yêu tộc? - Sao có thể, Yêu tộc tuy lớn mạnh hậu đại cũng không ít nhưng muốn độc chiếm cả phiến đại lục Thiên Ma này vẫn chưa đủ khả năng. Chỉ là man hoang rộng lớn, quả thực hiện nay vẫn thuộc Yêu tộc trấn giữ. Nam tử cao to thở dài giống như bất đắc dĩ lắm. - Vì hòa bình Nhân loại cùng Yêu tộc chỉ có thể nhân nhượng cùng nhau chung sống hòa bình. Chung sống hòa bình, chỉ sợ là trên miệng nói như vậy, bằng không cũng không có việc Yêu tộc thâm nhập vào Vạn Nguyên lam tìm kiếm truyền thừa của cường giả Yêu tộc ngã xuống tại đây. Tới nhân tộc với nhau còn khó đồng lòng cơ mà. Có vẻ việc nhiều đệ tử Kiếm Trảm tông từ bỏ thí luyện có lẽ cũng có phần Yêu tộc gây ra rồi. Chỉ trách được bọn họ quá xui xẻo, cả yêu tộc cùng nhân tộc đều nhòm ngó bảo tàng. Mà Kiếm Trảm tông cũng khó có thể công khai chống đối hai thế lực này. Không nghĩ nữa, dù sao đó cũng là việc của cao tầng, nay hắn phải nghĩ cách rởi khỏi hai vị cường giả này. Hoàng Phủ Thiên bị nam tử cao to các bay trên bầu trời, ngọn gió phản phất lướt qua mặt người bình thường sẽ cảm thấy đau rát, nhưng hắn thì không thấy gì. Nhìn từ trên cao xuống là núi rừng mênh mông, vô tận. Những đám mây trôi bồng bềnh giống như có thể đứng lên bất kì lúc nào. Cảm thụ tiếng gió rít gào, đứng từ trên cao nhìn xuống chúng sinh. Hẳn đây chính là cảm giác cường giả lăng không như vậy. Hắn cũng thích thú với cảm giác này rồi. Nam tử cao lớn giống như nhận ra dã tâm trong mắt Hoàng Phủ Thiên, trong lòng cảm thấy hài lòng. Đây chính là trái tim cường giả. Đổi lại đệ tử bình thường khác có lẽ đã bị hù tới sắc mặt tái nhợt khi nhìn thấy khoảng cách ở dưới núi rừng kia. Trong phút chốc nam nhân lùn mập râu xồm đuổi theo nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác đang truy tìm đằng trước. Thời gian chậm rãi trôi qua, đem nơi này lật tung một lượt nhưng vẫn không có manh mối gì kiến hai vị cường giả vô cùng khó hiểu. Tên mập lùn khó khổi nói: - Tại sao lại như vậy. Tới giờ cũng không phát hiện ra ai! Nam tử cao lớn xách Hoàng Phủ Thiên nhìn chằm chằm nghiêm túc hỏi: - Tiểu tử, có phải ngươi nói dối ta không? Tim Hoàng Phủ Thiên khẽ ngưng lại vài nhịp, cố giữ bình tĩnh, vẻ mặt hoảng sợ nói: - Đệ tử… đệ tử chưa từng nói gì mà. Các vị trưởng lão xin hãy minh xét. Đệ tử có lẽ lần đầu tiên tiếp xúc với cường giả bậc cao khó tránh hồ ngôn loạn ngữ, không biết đã nói gì sai mong hai vị bỏ qua cho. Nam tử cao to sắc mặt hơi đen lại Huyễn Hoặc Chi Hồn hắn thi triển vào Hoàng Nguyên cảnh chính là nghiền ép ý thức, không có thần hồn lớn hơn hắn thì khó mà chống lại được. Chắc vì cảnh giới quá thấp nên tiểu tử này không chịu tải nổi nên ý thức về quãng thời gian tra hỏi bị mơ hồ, không rõ bản thân đã nói gì. Thất sách quá. - Ngươi nói rằng những kẻ ra tay cứu bọn hắn là tới từ hướng Nam, có lẽ bọn chúng sẽ đi về hướng Nam để lẩn trốn. Nam tử cao to nhắc lại lời cho Hoàng Phủ Thiê nhớ Hoàng Phủ Thiên sắc mặt vô tội nói: - Ách, đệ tử có nói như vậy sao… Đúng là bọn chúng xuất phát từ hướng Nam nhưng việc tất cả những kẻ đó đều đi về hướng Nam chỉ là giả thiết của đệ tử thôi. Đó là lý do đệ tử nói “có lẽ”. Nghe giải thích của Hoàng Phủ Thiên cả hai tên đều ngẩn người, sao bọn chúng không để ý tới điều đó, chắc chắn do quá vội tìm kiếm. Tên mập lùn không tin rằng chỉ vài tên đệ tử cũng có thể chạy khỏi tay bọn hắn. Hắn nói: - Không có vấn đề gì, việc đánh nhau với các đệ tử của chúng ta có lẽ cũng khiến cho đám tiểu tử đó thương vong không nhẹ, không thể di chuyển nhanh được. tính từ bán kính gần trăm dặm. Hừ, ta không tin chỉ có vài tiểu bối Hoàng Nguyên cảnh mà chúng chạy dưới mí mắt ta được. Hoàng Phủ Thiên lúc này như bước trên đoạn đầu đài vậy, mỗi giờ mỗi khắc đều là nguy cơ, không thể nói cũng không thể giải thích. Hắn đang tính liều mạng dùng Huyết Quang Phù quay đầu bỏ chạy luôn, theo tin miệng tên mắt híp thì có thể có cơ hội đào thoát được. Bằng không bần cùng bất đắc dĩ hắn sẽ dùng tới phương án trốn chạy cuối cùng. Tiếp tục tốn thêm thời gian nhưng cả hai cường giả Thiên Nguyên này đã gần như hầu hết các phạm vi trong trăm dặm này, thiếu chút nữa xới cả đất lên thôi. Vậy mà không nói tới người, một dấu vệt cũng không có lưu lại giống như chưa từng ở nơi này. Cả hai đều chất chứa nghi ngờ nhìn về Hoàng Phủ Thiên. Hoàng Phủ Thiên sốt ruột, tâm niệm hơi động, tình dùng Thiểm Lôi Kiếm thủng tay nam tử cao to sau đó lấy ra Huyết Quang Độn bay luôn đi. Tỷ lệ trốn thoát á, giờ thì lo gì được nhiều vậy. Chính lúc này có tiếng động mang lên ngắt quãng mạch suy nghĩ của cả ba người. - Grao! Đó là tiếng yêu thú gầm rống thê lương, tiếng rống này truyền đi được phạm vi mấy chục dặm chứng tỏ yêu thú này không bình thường. Yêu thú như vậy mà phải phát ra tiếng kêu như vậy có lẽ gặp phải đối thủ. Hai cường giả thầm thầm mừng, đoán là bọn họ đã tìm được rồi. Trực tiếp tăng tốc lao thẳng tới phương hướng đó. Với tốc độ của cường giả Thiên Nguyên tức tốc xé gió chỉ cần vài khắc là đi được chục dặm đường rồi. Khi hai cường giả Thiên Nguyên lần nữa dừng lại chỉ thấy một thiếu nữ cưỡi Thiên Ưng, tay cầm huyễn cầm huyễn kiếm ngưng tụ ra kiếm khí ngút trời. Kiếm khí cường đại trực tiếp đem đầu yêu thú Huyết Bức thực lực Đại Cực Vị chém làm đôi, hóa thành hai nửa mà ngã xuống dưới mặt đất. Hoàng Phủ Thiên chứng kiến một kiếm đó cũng thầm kinh ngạc. - Thủy nguyên khí bao hàm trong kiếm khí thật sự đáng sợ, e rằng Bùi Vũ Long trước một kiếm đó cũng khó mà chống cự được…. Nữ nhân này thực lực thật cường đại. Hắn mới chỉ là một Hoàng Nguyên cảnh cỏn con, thế nào gần đây lại tiếp xúc với hai Thiên Nguyên cảnh cường giả, chứng kiến một thiếu nữ so tuổi với hắn không cao hơn có điều cảnh giới lại vượt xa hắn. Đúng là cảm thấy áp lực đại nha. Mà thiếu nữ kia cũng cảm tri được điều gì đó nói: - Các vị không biết ở xa lén lút quan sát là có ý gì. Đã là cường giả thì sao lại không xuất hiện để tiểu nữ bái kiến. Hai vị cường giả Thiên Nguyên cảnh cũng xuất hiện. Ở khoảng cách gần mới nhìn thấy rõ sự mỹ lệ của thiếu nữ này. Khuôn mặt nàng đeo một cái bạch diện sa, chỉ lộ ra mỹ mâu trong suốt tựa như thu thủy, da trắng nõn nà, mấy ngàn cái liễu ti phiêu đãng theo gió, trên người của nàng mặc một cái thắt lưng màu lam thắt hình con bướm lộ vẻ cực kỳ linh động ưu nhã, một bộ lam sắc vệ giáp bao quanh thân thể lung linh hấp dẫn kia, một cái hồng sắc yêu đái có khắc từng con phượng hoàng lộ ra vẻ sáng lạn rực rỡ, cao quý bất phàm. Một mực nhìn lại, liền bị tiên tử phong tư yểu điệu kia khiến cho mê hoặc, mặc dù cái khăn che mặt che kín khuôn mặt của nàng, nhưng mà không khó tưởng tượng được vẻ đẹp tuyệt thế kia tuyệt đối khiến cho người ta sợ hãi than. Hoàng Phủ Thiên cũng hơi ngỡ ngàng trước dáng vẻ này của của thiếu nữ, chỉ là sao hắn cảm giác đôi mỹ mâu kia có chút gì đó quen thuộc. Mà hai cường giả Thiên Nguyên cảnh kia đối với vẻ đẹp của thiếu nữ này cũng không có biểu hiện gì. Bọn hắn thành tự này đạo tâm tự nhiên vững chắc, chưa kẻ có xinh đẹp cỡ nào cũng chỉ coi là tuổi cháu chắt bọn hắn. Một con nhóc tì thì có khả năng gì khiến hai người bọn hắn thần hồn điên đảo. Khẩu vị bọn hắn chưa nặng đến thế. Vào lúc tưởng không có việc gì xảy ra, thì tên mập lùn sắc mặt hơi trầm xuống hỏi một câu khiến Hoàng Phủ Thiên há hốc mồm: - Là nha đầu người ra tay với đệ tử Thiên Nhất môn phải không? Trong lòng Hoàng Phủ Thiên thầm hô. Nhầm rồi… Nhầm lẫn tại hại rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]