Chương trước
Chương sau
- Hoàng Phủ Thiên hãy cầm lấy cái giới chỉ này, trong đó có lẽ có món đồ mà cần dùng thì sao.
Trần Thập Nhất đưa giới chỉ của Phạm Tiện cho Hoàng Phủ Thiên nói.
- Không cần, đây là đồ mà huynh lấy được cứ giữ lại… À đưa ta một bộ y phục của đệ tử Thiên Nhất môn. Có lẽ sẽ cần dùng.
Dưới sự từ chối của Hoàng Phủ Thiên, Trần Thập Nhất đành nhỏ máu nhận chủ, rồi lấy ra một bộ y phục còn mới tinh đưa cho hắn.
Sau cùng tất cả mọi người đều nhìn Hoàng Phủ Thiên thật sâu rồi quay người rời đi. Tất cả khởi hành không cần quá nhanh, Trần Thập Nhất đi tới đâu liền chỉ huy mọi người xóa dấu vết tới đó, rất nhanh những dấu vết còn xót lại về nhóm người này đều bị xóa đi.
Nơi này chỉ còn lại Hoàng Phủ Thiên và Phạm Tiện.
Hoàng Phủ Thiên nở nụ cười thân thiện với đối phương, ai ngờ Phạm Tiện này biết tình thế không ổn co giò lên bỏ chạy.
- Chạy cũng thật nhanh.
Hắn nhìn tướng chạy không thấy quay đầu của Phạm Thiên mà khảm khái. Không vội đuổi theo, trước tiên đổi y phục của Kiếm Trảm tông sang y phục của Thiên Nhất môn đã.
Tiếp đó lấy ra cái hộp gỗ mở ra, bên trong là món đồ giống như da mặt người. Hoàng Phủ Thiên cẩn thận cầm nó vào trong tay xem xét. Khi cầm thì một mảnh mát lạnh áp vào ngón tay, tấm da mặt mỏng như cánh ve.
Hoàng Phủ Thiên ngẩng đầu lên, dưa tấm da mặt đó nhẹ nhàng áp dán lên trên mặt của mình. Ngay tức khắc một cảm giác lạnh lẽo từ trên mặt truyền xuống tới thên thể.
Hắn bắt đầu cảm nhận được ngũ quan trên mặt đang dần biến đổi.
Đi tới một vũng nước nhỏ soi lên, nhìn khuôn mặt phản chiếu cũng khuôn mặt nguyên bản của hắn khác nhau hoàn toàn nhất thời Hoàng Phủ Thiên cũng hơi kinh dị, sau đó vẫn là vừa lòng.
Chuẩn bị xong hết rồi, Hoàng Phủ Thiên mới bắt đầu đổi theo Phạm Tiện.
Tên kia chạy cũng thật nhanh, nhưng tốc độ so ra kém Hoàng Phủ Thiên khi vận chuyển Tật Phong Bộ toàn lực.
Phạm Tiện chạy một đoạn dài không thấy Hoàng Phủ Thiên đuổi theo lền thầm may mắn, nhưng ngay sau đó từng đạo âm thanh dồn dập làm hắn đoán được đối phương đã bắt kịp hắn.
Chỉ một chút thời gian sau Phạm Tiện nhìn thấy một khôn mặt lạ lẫm, nhưng hắn tin đó là Hoàng Phủ Thiên.
Phạm Tiện đôi mắt lóe lên sợ hãi, nói:
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
- Không muốn làm gì, chỉ là cho ngươi cơ hội.
Hoàng Phủ Thiên áp ngay sau lưng Phạm Thiên, bộ dáng thong thả nói:
- Nếu chạy được thì cứ chạy đi, nếu ngươi chạy thoát ta liền tha cho ngươi. Hoặc bây giờ ngươi có thể dừng lại chùng ta so chiêu. Ngươi thắng đồng dạng ta có thể tha cho ngươi. Ngươi cũng có thể chọn vừa đánh vừa chạy… Nói chung ngươi có dùng mọi cách để hạ gục ta, ngươi liền sống. Nếu không thì kết cục ra sao, ngươi cũng hiểu.
- Ta với ngươi là đồng môn, ngươi ra tay ép đồng môn vào chỗ chết sẽ bị tông môn tru sát. Ngươi sẽ chết rất thảm.
Phạm Thiên nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên đuổi tới lại dốc hết sức mà chạy kéo dãn khoảng cách. Hắn cũng tu luyện bộ pháp nhưng bộ pháp Nhật cấp trung phẩm, lại chỉ có luyện tới tiểu thành, tốc độ chẳng tăng bao nhiêu. Tinh diệu càng không có. Trước tốc độ của Hoàng Phủ Thiên, hắn sao thoát được.
Vũ lực hắn cũng không đủ, thực lực yếu kém. Cảnh Hoàng Phủ Thiên một mình chém giết mấy tên đệ tử Thiên Nhất môn hắn đã chứng kiến. Ở lại đối đầu với hắn ta chính là tìm chết.
Chỉ có thể lấy tông môn đe dọa, hi vọng hắn biết sợ mà lui.
- Đó là nếu tông môn biết thôi, nhưng ngươi yên tâm sau khi ngươi chết sự tích “anh dũng” của ngươi sẽ được ta kể lại. Phạm Tiện dũng cảm không khuất phục trước quyền uy của Thiên Nhất môn, liều mạng hi sinh để ta có thể chạy thoát, lòng ta chua sót vô cùng. Thế nào, sống tuy làm tên nhát gan, sau khi chết lại được thành anh hùng… Nghe không tệ lắm nhỉ?
Hoàng Phủ Thiên không thèm để tâm, lại nói những câu đáng sợ.
Phạm Tiện thấy tông môn uy hiếp không có tác dụng liền nói:
- Hoàng Phủ Thiên sư huynh, là ta sai, ta là phế vật, ta hèn nhát vô dụng, ta không có khí thái nam tử. Ngươi là đại nhân đừng chấp nhặt với ta.
Phạm Tiện chạy tới mức độ mồ hôi trên trán vón thành cục lớn, hơi thở nặng nề. Nguyên khí bị tiêu hao còn có ba thành, không thể tiếp tục chạy trốn.
- Mới thế đã ngừng rồi sao! Còn chưa được nửa canh giờ đâu.
Hoàng Phủ Thiên chậm rãi đáp xuống cách Phạm Tiện vào phân nói. Sau đó hắn ném Thiểm Lôi Kiếm cùng một ít đan dược phục hồi nguyên khi cho Phạm Tiện.
Phạm Tiện theo bản năng đón lấy, Thiểm Lôi Kiếm trong tay sắc bén phi thường, chắc chắn làm từ vật liệu vô cùng tốt, thậm chí còn cảm nhận được một luồng uy năng khó lý giải. Hắn sau đó vội ăn đan dược, không quên nói:
- Đa tạ Hoàng Phủ Thiên sư huynh ban thưởng kiếm, đa tạ khoan hồng độ lượng.
- Ban thưởng kiếm? Khoang hồng độ lượng!
Hoàng Phủ Thiên cười ngặt nghẽo nói:
- Đó là ta trong suy nghĩ của ngươi sao?
Hoàng Phủ Thiên chợt cười âm trầm:
- Ta đã nói rồi, muốn thoát khỏi ta một là chạy thoát khỏi ta, hai là đánh bại ta, thậm chí giết chết ta. Bằng không thì hôm nay ngươi sẽ chết ở đây mà thôi. Loại người rác rưởi giống ngươi, đi ghi thù hận với chúng ta. Ta sẽ không lưu lại một kẻ có thể tìm cơ hội trả thù chúng ta sau lưng đâu. Ta cũng không ngốc, nên giờ cơ hội sống xót đang nằm trong tay ngươi. Hãy năm chắc đi.
- Ta…. Ngươi….. Ta liều lạng với ngươi.
Phạm Tiện nghe lời của Hoàng Phủ Thiên, đôi mắt đỏ lên. Thiểm Lôi Kiếm vũ động trong tay không ngừng đâm về phía Hoàng Phủ Thiên.
- Chứng kiện sự lợi hại của Bộc Độn kiếm pháp ta đã luyện đây.
Thiểm Lôi Kiếm kiếm đâm ra, đâm vào cổ tay Hoàng Phủ Thiên với tốc độ rất nhanh.
Ai ngờ Hoàng Phủ Thiên điểm một bước chân liền nhẹ nhàng tránh thoát.
Ở trong mắt Hoàng Phủ Thiên, kiếm pháp của Phạm Tiện này tràn đầy sơ hở, nhiều tới nỗi không biết nói gì. Đối phương vừa xuất chiêu, hắn đại khái phán đoán được phương vị tấn công, rồi dễ dàng tránh được.
- Kiếm pháp không tệ, nhưng người thi triển quá tệ. Loại trình độ kiếm này cho dù cả năm trời cũng khó đâm trúng vạt áo của mình!
Hoàng Phủ Thiên nhàm chán nghĩ.
Tên khốn này đang khiêu khích hắn sao!
Phạm Tiện cảm thấy giống như Hoàng Phủ Thiên đang sỉ nhục hắn, một cỗ tự tôn bị tổn thương bốc lên, hắn không ngừng vũ động kiếm, muốn cho đối phương biết sự lợi hại của hắn.
Hoàng Phủ Thiên dứt khoát không toàn lực né tránh nữa, tùy tiện né ra các điểm hiểm yếu là được.
Quả nhiên có chút tác dụng, Phạm Tiện lập tức bắt được tay của Hoàng Phủ Thiên mà đâm vào liên tục. Vạt áo rách tả tơi, trên cánh tay xuất hiện vài vệt mờ.
- Thế mà cũng không chảy máu? Chỉ lưu lại vài vệt xây xước!
Hoàng Phủ Thiên đã thả cho như thế rồi mà tên này cũng không thể lấy hắn tí huyết được. Cũng tại Minh Vương Cực thể đã đạt tới tầng thứ năm, da thịt cường hóa tới đỉnh gần cực hạn rồi. Cộng thêm Phạm Tiện căn bản không phát huy ra được năng lực chân chính của Thiểm Lôi Kiếm.
Mà tên Phạm Thiên cũng có vẻ nhận ra, hắn không ngừng vung kiếm, mỗi kiếm lại một kiếm chém trên người của Hoàng Phủ Thiên. Thiểm Lôi Kiếm chém trên người đối vương giống như chém vào thiết săt cừng rắn, chỉ có thể lưu lại vài viết xước mờ nhạt tới huyết cũng không thèm chảy.
Hoàng Phủ Thiên lúc đầu còn tránh né rồi giờ ngay cả né tránh cũng lười, mặc cho Phạm Tiện từng kiếm chém lên trên người mình, chỉ cần bảo vệ các chỗ yếu hại là được.
- Chỉ có thể thôi sao? Vậy thì chết đi.
Hoàng Phủ Thiên nổi lên sát khí đe dọa.
Tên Phạm Tiện thấy vậy lại hết hồn, không do dự mà quay đầu bỏ chạy. Bị dồn tới đường cùng, có vẻ tiềm năng của hắn đạt tới cực hạn tốc độ cũng đột phá một tầng nhanh hơn lúc trước gấp đôi.
- Vậy mới được chứ.
Hoàng Phủ Thiên hài lòng thi triển Tật Phong Bộ theo sát ngay sau.
Cả hai vừa chạy vừa đánh, cả dọc được tràn đầy vết tích chiến đấu.
Trên người Hoàng Phủ Thiên giờ đây chằng chịt vết thương, mỗi tội đều là thương ngoài da, không đả động tới gân cốt. Đem ra dọa người chắc không có vấn đề. Có những lần Hoàng Phủ Thiên còn cố tình đánh gãy các cây trên đường đi, gia tăng mức độ kịch tích cho trận chiến.
Hoàng Phủ Thiên thầm nghĩ:
- Như vậy dọc đường sẽ lưu lại hai loại nguyên khí khác nhau, cùng gia tăng thêm mức độ mạnh mẽ của Phạm Tiện này.
Tên Phạm Tiện dưới sự thúc ép của Hoàng Phủ Thiên cảnh giới Hoàng Nguyên hậu kì của hắn có bước đột phá, mơ hồ tiến vào Bán Bộ Huyền Nguyên, sát thương trên người hắn gây ra cho Hoàng Phủ Thiên tăng thêm một bậc.
Nhưng có vẻ tên này sợ hãi quá độ không nhận ra, chỉ dám chống trả yếu ớt, rồi tiếp tục chạy. Được cái tên này vì hoảng nên phương hướng lung tung, đúng ý Hoàng Phủ Thiên.
- Giờ thì ép hắn chạy về hướng Đông thôi.
Hoàng Phủ Thiên liếc về hướng Đông, suy tính gì đó sau đó tạo áp lực cho tên Phạm Tiện bằng cách liên tục ra đòn.
Phạm Tiện dưới áp lực đó liền phải chạy theo phương hướng đó.
Đại khái khoảng hơn nửa cảnh giờ cả hai đã chạy được hơn hai mươi lăm dặm.
Vị trí này cách đủ xa để nhóm người Vân Uyên chạy trốn.
- Hi vọng các người tìm được cường giả của Kiếm Trảm tông tới trợ giúp.
Hoàng Phủ Thiên lẩm bẩm. Hắn tuy có kế hoạch trong đầu, chỉ là trước Thiên Nguyên cảnh cường giả, hắn không nắm chắc những kế hoạch đó có đạt được hiệu quả không nên vẫn cần gửi gắm vào cường giả tông môn.
Trong lúc suy ngẫm thì tiểu không lâu trong người Hoàng Phủ Thiên chợt trấn động giống như lâm vào đại địch vậy. Phương xa truyền tới âm thanh xé gió đang tiếp cận phương hướng này. Hoàng Phủ Thiên hít một hơi thật sâu, đầu óc tỉnh tảo. Có lẽ đến lúc rồi.
Hoàng Phủ Thiên quay đầu nhìn Phạm Tiện lúc này đang như bị dồn vào đường cùng, chưa nhận ra uy thế đang tiếp cận kia. Lợi dụng hắn lần cuối vậy.
- Ngươi đúng là một tên phế vậy, trong tay cầm một kiện Bảo Khí vậy mà chẳng hề phát ra được uy lực của nó một tẹo nào, trên người của ta chỉ toàn những xết nhỏ như mũi kim, tới máu cũng chẳng thèm chảy. Thả nào Lý Nhất Đồng không thèm để tâm tới ngươi, còn lạnh lẽo mắng ngươi. Quả nhiên là một tên phế vật chân chính.
Hoàng Phủ Thiên càng mắng càng hăng, lôi cả họ hàng của Phạm Tiện ra mà hung hăng thăm hỏi một lần.
- Đúng là người cũng như tên. Đê tiện, không có lòng tự trọng.
- Hoàng Phủ Thiên, ta liều mạng với ngươi.
Phạm Tiên hét lớn một tiếng.
Hoàng Phủ Thiên dừng lại, xem ra tên là điểm yếu của hắn ta.
Phạm Tiện huy động tất cả nguyên khí trên người của mình, một đường đâm thẳng tới lồng ngực của Hoàng Phủ Thiên.
Hoàng Phủ Thiên không thèm tránh né mà chủ động lao vào, hai tay bắt lấy Thiểm Lôi Kiếm, mau tươi ứa ra, cả người cố tình lao vào hướng kiếm của Phạm Tiện.
Phập.
Máu tươi bắn ra, Thiểm Lôi Kiếm đâm thủng mất vai của Hoàng Phủ Thiên.
Phạm Tiện ngây người, hắn nhìn rất rõ vừa nãy là Hoàng Phủ Thiên cố tình lao vào kiếm của hắn, có tình đâm kiếm thủng vai của bản thân. Khi bị đâm đối phương còn nở nụ cười hài lòng quỷ dị.
Vào thời khắc ngắn ngủi đó gã mới nhận ra tình hình không ổn hiện nay. Bản thân có lẽ đã nhảy vào cái bẫy của Hoàng Phủ Thiên rồi, không do dự buông Thiểm Lôi Kiếm ra mà muốn bỏ chạy.
Hoàng Phủ Thiên nào cho hắn cơ hội, lập tức hét to tới mức vang vọng:
- Ác tặc Kiếm Trảm tông ngươi có chạy đằng trời, hôm nay ta sẽ giết ngươi để hiến tế với vong hồn Tiêu Mục sư huynh cùng các đệ tử Thiên Nhất môn đã bị sư huynh đệ các ngươi hạ sát. Mau chóng nạp mạng.
Giọng Hoàng Phủ Thiên lan xa, đồng thời nhanh như chớp đuổi theo Phạm Tiện, thanh kiếm trong tay chứa đầy lực lượng nguyên khí bao bọc chỉ đơn giản bổ một đường, không hề thi triển vũ kĩ.
- Ngươi… vu..
Phạm Tiện không cam lòng chết một mình, tính nói ra kế hoạch của Hoàng Phủ Thiên, nhưng vẫn không nhanh bằng hắn, liền bị bổ làm hai.
Máu tươi của Phạm Tiện bắn đầy lên người Hoàng Phủ Thiên.
Phạm Tiện vừa chết liền có áp lực hùng hồn áp lới người Hoàng Phủ Thiên, không chỉ một mà là hai áp lực.
Cái áp lực giống như tòa núi cao này giống hệ khi đối đầu với các vị trưởng lão hồi đầu nhập tông, áp lực khiến hắn muốn ngẩn đầu lên mà khó khăn muôn vàn.
Một thanh âm lạnh nhạt vang lên trên đầu hắn:
- Nhà ngươi là ai?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.