Chương trước
Chương sau
Sang này thứ tư bọn họ đi đới một địa phương nọ quái dị vô cùng. Ở giữa rừng rậm lại xuất hiện một cái mê vụ, bên trong là một mảnh trắng xóa phảng phất bị người khác phủ lên một bức màn trắng lộ ra vẻ cực kỳ thần bí.
Với những người không biết rõ sự tình thì phần lớn mọi người sẽ bị khung cản này mê hoặc, nhưng Vân Uyên tức khắc ngăn trước bọn Hoàng Phủ Thiên rồi nói:
- Nơi này gọi là Mê Vụ Huyễn cốc, bởi vì nơi này quanh năm tràn đầy sương mù, khi tiến vào trong sơn cốc sẽ mất đi phương hướng, đều không tìm được đường đi ra, cuối cùng tươi sống bị vây chết trong sơn cốc, cho nên đặt tên là Mê Huyễn cốc. Có một câu nói cần ghi nhớ, vừa vào Mê Huyễn cốc, cửu tử nhất sinh.
Sau đó nàng tay quay đầu nhìn bọn Hoàng Phủ Thiên dặn dò:
- Ta dẫn các ngươi tới đây để các ngươi ghi nhớ, vĩnh viên không được đi vào phạm vi năm dặm gần nơi này. Vì cứ từ giờ Ngọ tới giờ Mùi làn sương quanh năm dặm đó liền tự động tan đi. Tời giờ Thân làn sương liền bao trùm trở lại với tốc độ không tưởng. Chỉ cần vào trong phạm vi đó các người liền coi như bước một chân vào tử quan rồi.
Hoàng Phủ Thiên nhìn làn sương thơ mộng như thế hóa ra lại là cái bẫy chết người không khỏi khảm khái.
Đám đệ tử rối rít gật đầu.
Cả nhóm tiếp tục hành trình săn yêu thú, săn đủ rồi liền nghỉ ngơi. Chỉ là hôm nay Hoàng Phủ Thiên vẫn cảm thấy không đúng lắm, không biết có phải vì Mê Vụ Huyễn cốc không.
Sau khi cả nhóm chìm vào tu luyện, Hoàng Phủ Thiên vẫn không dám thả lỏng quá, âm thầm lắng nghe.
Bỗng nhiên.
Thanh âm rất nhỏ rơi vào tai Hoàng Phủ Thiên. Hắn nhận ra điều gì, quay phắt về phía có âm thanh. Một cảnh tượng dựng tóc gáy.
Một con vật giống hổ lại giống sói, tư thế nhẹ nhàng vượt qua các loại cảnh báo được sắp đặt mà lặng lẽ tới gần đệ tử đang xếp bằng tu luyện. Răng nó như thanh chủy thủ, mắt đỏ rực chớp lóe tia sáng đáng sợ.
Là yêu thú!
Mắt thấy yêu thú há to mồm máu nhào hướng tới hai tên đệ tử ngoại môn kia. Hoàng Phủ Thiên hét to một tiếng:
- Mau thức dậy ngay.
Đồng thời thân pháp vũ động, chớp mắt đến gần yêu thú kia. Trường kiếm vũ động như gió, Hổ Nha Thập Tự Trảm lập tức hướng tới đầu yêu thú mà trảm.
Yêu thú giống sói giống hổ cũng bị giật mình ngẩng đầu lên, trong con ngươi đỏ đáng sợ phản chiếu bóng dáng Hoàng Phủ Thiên lao tới.
Nó không ẩn giấu thân hình nữa, ngửa đầu gầm lên, vuốt trước vung nhanh như chớp vỗ hướng Hoàng Phủ Thiên.
Ầm ầm!
Hai lực lượng mạnh mẽ va chạm cùng một chỗ.
Không hổ là yêu thú lực lượng mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng, Hoàng Phủ Thiên bùng phát lực lượng tương đương với Huyền Nguyên cảnh mà yêu thú giống sói giống hổ này cũng không hề si hê chút nào.
Móng vuốt cứng rắn như tinh cương của đầu yêu lang chộp mũi kiếm của Hoàng Phủ Thiên, lực lượng tăng lên muốn nghiền nát thanh trưởng kiếm đó.
Keng!
Trường kiếm lập tức gẫy làm hai đoạn, vuốt đầu yêu thú này thật sự có thể bẻ nát trường kiếm bình thường.
Đầu yêu lang đắc thắng lao tới phía Hoàng Phủ Thiên.
Hoàng Phủ Thiên không loạn, lạnh lùng nói:
- Chết đi!
Tức khắc Thiểm Lôi Kiếm xuất hiện trong tay, không khí tràn ngập nhiệt quang, kiếm thế lôi đình chớp lóe ánh bạc xoẹt một tiếng đâm thủng đầu của con yêu lang này.
Mùi máu tanh hôi bắn ra tứ phía, nhiễm lên cả hai tên tân sinh.
- Grao! Grao!
Yêu lang đau đớn gào thét, sau đó mới tuyệt mệnh bỏ mình.
— QUẢNG CÁO —
Chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi mà tràn đầy hung hiểm kia mà Hoàng Phủ Thiên đã cứu được hai tên đệ tử tân sinh rồi.
- Vẫn còn yêu thú tiến đến.
Hoàng Phủ Thiên cảm nhận được trong rừng âm thanh giao động rất mạnh, một con, hai con…. Tất cả có chục con yêu lang cùng loại lao về hướng này.
Hoàng Phủ Thiên theo tiếng hét lớn. Lúc này vừa vặn tất cả cũng tỉnh.
Còn hai tên đệ tử nhìn máu tươi nhiễm lên mình sợ hãi mặt tái nhợt, phản ứng đầu tiên không phải chiến đấu mà là kinh hoảng hét chói tai.
Khi bọn chúng hoảng loạn có người tức giận quát:
- Hét cái gì, mau đứng lên chóng yêu thú… mau.
Là giọng của Trầm Thập Nhất.
Trần Thập Nhất đã động thân pháp xông ra ngay tới. Thân hình hắn nhoáng một cái, nhẹ như chim yến nhảy lên nhánh cây, sau đó mượn lực bay vút lên không trung.
Vụt.
Dây cung chấn động, mũi tên nhọn phá không bay ra, xuyên qua mười thước, chuẩn xác bắn trúng một đầu yêu lang. Mũi tên cắm vào mắt một con nó đau đớn phát cuồng.
Trần Thập Nhất lần nữa lại bắn ra bốn mũi tên.
- Đừng rối loạn! Mọi người hợp thành trận hình ba người, tương hỗ lần nhau. Thấy yêu thú lọt vào trong phạm vi thì triển khai toàn lực chém giết.
Vân Uyên cũng mau chóng ổn định sĩ khí, kinh nghiệm lăn lộn của nàng ta không nhỏ lập tức vạch ra chiến thuật phù hợp hiện nay.
Nhưng lại có bốn con yêu yêu giống như con lúc trước bị Hoàng Phủ Thiên làm thịt xông hướng bên này. Phải ngăn bốn con yêu lang đến gần, nếu bị chúng nó xâm nhập vào đám người, các đệ tử tân sinh tinh thần hoảng loạn. Kết cục sẽ phải trả giá bằng máu, bằng người chết.
Hoàng Phủ Thiên và Vân Uyên nhìn nhau hiểu ý đồng loạt chia ra ngăn bốn con đó. Cả hai không xoay đầu không quay đầu xông tới gần bốn con yêu thú.
Biểu hiện như vậy kích thích nhiệt huyết của các đệ tử còn lại, nhìn bóng lưng xung phong của hai người kia. Họ cảm thấy trong máu có thứ gì đang thiêu đốt.
- Sợ cái gì? Lên, cùng nhau giết yêu thú.
Can đảm của các đệ tử tân sinh tăng mạnh, đồng loạt lao về phía yêu lang kia. Có điều vẫn không dám cậy mạnh xông vào không có chiến thuật.
Rất nhanh hai con yêu lang hướng tới ba tên tân sinh kia tấn công. May mắn mấy ngày nay mấy tên tân sinh đệ tử đã rèn luyện không ít nên có thể miễn cướng chống trọi với đám yêu lang đang lao tới.
Trần Thập Nhất lao trên cây cao không ngừng cầm cung cứng bắn tên hỗ trợ ba tên tân sinh cùng ngăn lại các yêu lang nằm ngoài tầm kiểm soát đang xông tới.
Thuật tiễn của Trần Thập Nhất có thể nói là đẳng cấp xạ thủ nhưng không thể bảo đảm bách phát bách trúng.
Yêu thú cấp Tiểu Cực Vi không khai linh trí quá nhiều nhưng bản năng không kém, mũi tên của Trần Thập Nhất một phần bị bọn chúng nhanh nhẹn tránh né được, phần khác bị dùng vuốt ngăng cản. Những mũi tên có thể thành công thì lại thiếu lực không thể đâm thủ chỗ yếu hại được.
Phía Hoàng Phủ Thiên trong phút chốc hắn chỉ cách con yêu langgần nhất là nửa trượng.
Yêu lang hung hăng bổ móng vuốt về phía người Hoàng Phủ Thiên.
Hoàng Phủ Thiên sát phạt quyết đoán, Hổ Nha Thập Tự Trảm phối hợp với Thiểm Lôi Kiếm sắc bén tức khắc đâm thẳng tới vuốt trảo của yêu lang.
Phụt.
Sự sắc biến của kiếm trực tiếp đâm thủng vuốt, đem gan bàn chân của nó chém làm hai. Như thế vẫn chưa xong, kiếm tiếp tục đâm thủng mắt của yêu lang, sau đó đường kiếm biến chuyển, luôn não của nó.
Ngay khi con yêu lang kia vừa ngã xuống, con còn lại đã lao tới muốn tập kích Hoàng Phủ Thiên.
Hoàng Phủ Thiên lập tức có phản ứng, người hơi gập xuống, Thiểm Lôi Kiếm xoay ngược lại đâm thẳng từ bụng yêu lang kia, lợi dụng độ sắc bén của kiếm bổ đôi yêu lang.
Giải quyết xong hai đầu yêu lang, chợt một cái cảm giác nguy hiểm đang cận kề. Quay đầu thì từ xa xa phát hiện một ánh mắt đỏ rực đang nhìn về phía hắn.
— QUẢNG CÁO —
Lần này còn đối đầu với một con yêu lang to hơn con yêu lang vừa nãy một vòng, mà khí tức cũng mạnh hơn, là có lẽ sắp tiến vào Trung Cực Vị yêu thú rồi. Đây chắc chắn là con đầu lĩnh.
Hoàng Phủ Thiên kiêng kị nhìn con yêu lang này. Nếu để nó xông vào có lẽ là một trận thảm chiến.
Hắn vận chuyển tật phong bộ, lần nữa xông tới con yêu lang thủ lĩnh kia.
Những con yêu lang đang bị tiễn thuật của Trần Thập Nhất vây khó lập tức đổi mục tiêu mà lao tới phía Hoàng Phủ Thiên, con mồi đang đơn thương độc mã lao về phía thủ lĩnh của bọn chúng.
Chớp mắt ba con yêu lang thành hình tam giác, kẹp chặt Hoàng Phủ Thiên vào giữa.
Vân Uyên và Trần Thập Nhất lớn tiếng nhắc nhở:
- Cẩn thận!
Hoàng Phủ Thiên cũng nhận ra nguy hiểm.
Một con yêu lang phía sau lưng của Hoàng Phủ Thiên đột phá tốc độ, lao tới tất công.
- Minh Vương Cực Thể - Phản Chấn.
Ầm ầm một tiếng.
Hoàng Phủ Thiên hơi khựng lại, khi đã hoàn toàn bị bao vây thì áo nghĩ tầng thứ ba của Minh Vương Cực Thể xuất hiện.
Yêu lang vào người Hoàng Phủ Thiên như đập vào tường thành sắt thép, thậm chí còn phản chấn lại đem con yêu lang chân xa vài mét lăn lộn ra bên ngoài. Chỉ nghe thấy tiếng yêu lang kinh hoàng gào thét:
- Grao! Grao!
Nhân lúc đó Hoàng Phủ Thiên đem Tật Phong bộ vận chuyển tới cực hạn, bước đi như gió xuất hiện trước mặt con yêu lang bên phái. Nắm quyền siết chặt lại, hơ hồ hóa thành đầu rồng gâm nga.
- Du Tẩu Thiên Long.
Một quyền đánh thẳng vào người con yêu lang, mơ hồ vang lên tiếng rắc rắng giống như xương cốt nứt vỡ, con yêu lang bay vụt cái. Vừa vặn đập trúng con mãnh thú bên trái Hoàng Phủ Thiên.
Tiếng gào xuyên thấu trời cao, huyết vũ tứ phía.
Ầm ầm!
Mặt đất không chịu nổi rung bần bật.
Hai con yêu lang lăn lộn ra ngoài, bụi bặm bay lên.
Trong chớp mắt giải quyết ba con yêu lang, thủ đoạn này khiến đám người Vân Uyên cũng phải kinh ngạc.
Mà Yêu Lang thủ lĩnh cũng chuẩn bị tư thế, xem ra là nó biến Hoàng Phủ Thiên muốn chiến đấu với hắn , đôi mắt đỏ như máu khóa chặt Hoàng Phủ Thiên, bất cứ động tác nhỏ nào cũng sẽ khiến nó ra tay.
Hoàng Phủ Thiên cảm giác được một cái áp lực cực lớn, giống hệt như khi đấu với Phi Thiên Hạc. Mồ hôi trên trán chậm rãi chảy xuống, lúc này chỉ có thể địch bất động thì ta bất động.
Vào khoảng khắc hắn đang nghĩ đối sách thì một tiếng gầm danh chấn vang lên, tiếng gầm này trực tiếp làm các đệ tử đau đầu, choáng váng. Hoàng Phủ Thiên cũng không phải ngoại lệ, hắn hụt mất một khắc không để tâm.
Chính lúc đó yêu lang thủ lĩnh bật người, với tốc độ cực kì nhanh, móng vuốt quận lại như trận cuồng phong mà quét tới phía Hoàng Phủ Thiên.
Mất đi tiên cơ, chỉ có thể phòng thủ. Vận chuyển Minh Vương Cực Thể tới cực hạn, trên da lấp lánh ánh quang cùng va chạm vào vuốt to kia.
Ầm!
Người Hoàng Phủ Thiên như con diều đứt dây bị đánh bật vào gốc cây lớn. Lực đạo mạnh tới đổ đem gốc đây đánh đổ. Dù dùng tới Minh Vương Cực Thể rồi nhưng hắn vẫn cảm giác thân thể trở nên đau nhức tới không tưởng. Nội tạng chấn động kiến máu tươi chảy ra khóe miệng.
Không hổ là yêu thú tiếp cận Trung Cực Vị, chỉ là hắn cũng không ăn thiệt thòi một mình.
Một tiếng nứt vỡ vang lên, khuôn mặt hung tợn của yêu lang thủ lĩnh cũng nhói đau một cái, móng vuốt cũng bị nứt ra.
— QUẢNG CÁO —
- Sao hả, bị phản chấn lại chính lực lượng của mình như thế nào.
Hoàng Phủ Thiên miễn cưỡng đứng dậy nói.
- Gào….
Yêu lang thủ lĩnh phẫn nộ, một nhân loại hèn kém lại có thể làm tổn thương nó, nó tức giận tiếp tục lao tới tấn công Hoàng Phủ Thiên.
Con yêu lang này giống như khắp người chỗ nào cũng như là vũ khí. Từ vuốt, răng, đuôi. Không vật gì trên người nó công kích mà không đem lại sức sát thương cả.
Hoàng Phủ Thiên tránh né đồng thời cũng phản kích đâm ra vô số kiểm ảnh đả thương lấy yêu lang thủ lĩnh.
Yêu Lang thủ lĩnh cũng đem lại trên người Hoàng Phủ Thiên có ít vết thương.
Nếu là không nhờ Minh Vương Cực Thể là bản cao cấp hơn Thiết Man Thể thì đúng là từng đợt tấn công của yêu lang thủ lĩnh đủ để xé rách lớp phòng vệ của hắn, khiến hắn da tróc vẩy rồi. May thay hiện nay vẫn còn thương tổn nhưng chỉ là một số vết xước xoẹt qua trên người mà thôi.
Một thanh kiếm nằm trong tay Hoàng Phủ Thiên kiếm hoa rực rỡ chói mắt, kiếm chiêu liên miên bất tận như sông chảy dài thi triển ra tấn công.
Qua lại như thế này có thể nói đôi bên không ai làm gì được ai.
Có điều trong kiếm chiêu của Hoàng Phủ Thiên còn ẩn chứa một phần nhỏ hỏa khí, hỏa khí xâm nhập nháu thịt ngày càng nhiều khiến cho yêu lang thủ lĩnh cảm giác được đau đớn như bị thiêu đốt. Nó đoán được ra chính con người này có điều cổ quái.
- Gào.
Yêu lang thủ lĩnh không ngừng phát ra tiếng gầm, đau đớn khiến nó điên cuồng, chảy máu làm nó giận dữ, nó nhất định phải nuốt sống con người đáng chết này!
Cả người nó chợt bùng nổ nguyên khí, dáng người vốn to lớn của nó càng to thêm, từng sợi lông trên người nó dựng đứng lên, mơ hồ phát ra tia sét tí tách.
- Hoàng Phủ Thiên, đầu yêu lang đó đột phá rồi.
Vân Uyên xa xa quan sát chợt hét toáng lên.
Hoàng Phủ Thiên nghe xong cái này sắc mặt chợt khó coi, mẹ nó đột phá lúc này sao!
Yêu thú có thể nói gần giống với con người, khi đột phá để suy yếu. Nhưng không đồng nghĩ với việc dù con yêu lang thủ lĩnh này suy yếu tạm thời bọn họ có thể đánh bại nó.
Yêu Lang kia tròng lắt đỏ lừ như máu, tốc độ so với trước nhanh gấp bội mà tấn công Hoàng Phủ Thiên.
- Đừng có hòng.
Hoàng Phủ Thiên sớm có đề phòng vận chuyển Tật Phong Bộ chạy một khoảng xa khỏi yêu lang thủ lĩnh.
Rầm rầm.
Khoảng khắc yêu lang thủ lĩnh vỗ xuống vị trí hắn từng đừng đóng, mặt đất phát ra tiếng nổ lớn, khói bụi văng mù mịt, tầng đất tan vỡ thành nhiều mảnh. Đây chính là uy lực của yêu thú cấp bậc Trung Cực Vị.
Ánh mắt yêu lang liếc về phía Hoàng Phủ Thiên chạy trốn một lần nữa độn tốc, lần này so với lần trước còn nhanh hơn.
Hoàng Phủ Thiên đạp bộ pháp miễn cưỡng tránh được cách xa năm trượng, không ngờ yêu lang này sớm đoán ra vị trí đó cái đuôi biến đổi dài thêm quật về hướng Hoàng Phủ Thiên.
Một quật này trực tiếp ngoài phạm vi phản chấn Minh Vương Cực thể, không thể đón đỡ đem hắn quật bay.
- Hoàng Phủ Thiên!
Cả đám đệ tử nhìn thấy cảnh đó không kìm được hét lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.