Chương trước
Chương sau
- Tiền bối nhận nhầm rồi, ta không phải tu luyện Thiên Địa gì đó mà tiền bối nói. Công pháp ta tu luyện vô cùng tầm thường, không phải người mà tiền bối muốn tìm.
Hoàng Phủ Thiên lắc đầu nói, hắn quả thật không tu luyện công pháp lão già kia nói. Cho dù hắn tu luyện, cũng không nói, ai biết được lão có ý tốt hay ý xấu. Nhỡ thừa nhận xong bị lão cho từ biệt cõi đời thì hắn có mà đỡ được.
- Tiểu quỷ tinh ranh, không phải lừa ta. Ngươi có tu luyện hay không ta kiểm tra là biết.
Lão già kia cũng lõi đời, không tin lời Hoàng Phủ Thiên. Cánh tay khô héo gầy gò chộp vào vai của Hoàng Phủ Thiên, đôi mắt lờ đờ say sỉn hơi mở.
Ầm! Hoàng Phủ Thiên chớp mắt cảm nhận được một cỗ khí thế kinh hồn ập tới, trước cỗ khí thế này hắn chính là con kiến nhỏ, đến hô hấp cũng không thể làm, may mắn nó chỉ diễn ra trong chốc lát mà thôi. Cỗ khí thế này lướt qua, dường như bí mất của hắn không thể che dấu vậy, bị lão già này thấy hết.
- Không tồn tại chiến ý trong Khí Hải? Quả thực là phải Thiên Địa Chiến Thần quyết?
Lão già bỏ tay ra nhíu mày kì quái lẩm bẩm:
- Không lý nào, nếu không tu luyện Thiên Địa Chiến Thần quyết tại sao thân thể tiểu tử này lại mạnh như vậy? Chắc chắn ta cảm nhận được Mang Hoang Thần chùy kích phát mà, chỉ có mỗi Thiên Địa Chiến Thần quyết mới có thể kích phát nó. Rốt cuộc là lỗi ở đâu rồi?
Rồi lão lại lẩm bẩm nói:
- Trong người hắn có ba động của Linh Thú, tiểu tử này ăn được Linh Hạch. Đúng đúng, đó là lý do hắn ăn được thịt linh thú nên thân thể hắn trở nên cường đại hơn. Quỷ dị, có thể Hoàng Nguyên sơ kì ăn Linh Hạch mà còn sống. Thậm chí thân thể còn khai thông hết các đường kinh mạch…. So ra hắn càng thích hợp hơn.
Hoàng Phủ Thiên không nghe rõ lão già lẩm bẩm cái gì, hắn nói:
- Tiền bối ta quả thực không hề tu luyện công pháp mà tiền bối nói đúng không? Vậy hiện tại ta không có giá trị gì, tiền bối có thể để ta đi chưa?
- Đi?
Lão già cau mày nhìn Hoàng Phủ Thiên rồi lại cười:
- Không tu luyện Thiên Địa Chiến Thần quyết cũng không sao. Ta quyết định thu ngươi làm tiểu đồ đệ ngoan của ta.
Lão già này nói sảng gì vậy? Hoàng Phủ Thiên hắn từ bao giờ muốn bái lão ta làm sư phu. Hoàng Phủ Thiên cảm thấy là già này điên rồi, tu luyện nhiều quá điên rồi. Không thể nói lý với người điên.
Hoàng Phủ Thiên ra vẻ cảm động nhưng bất đắc dĩ nói:
- Đa tạ tiền bối hậu ái, nhưng vãn bối tu vi nhỏ yếu, thiên phú không tốt. Tiền bối nhận ta làm đệ tử chỉ sợ mất mặt mà thôi. Vãn bối có quen một người tố chất thân thể tốt, thiên phú không thấp chi bằng….
- Khỏi cần, ta đã quyết định ngươi là người thích hợp nhất rồi.
Lão già nở nụ cười mà Hoàng Phủ Thiên trong lòng rùng mình:
- Nhưng trước tiên thử ngươi trước đã. Ta cho ngươi năm khắc rời khỏi thành tiến vào Vạn Nguyên sơn. Bằng không ta có nghìn vạn cách khiến ngươi phải hối hận vì quyết định.
Nói xong lão cười vang, từng cước bộ bước đi chớp mắt đã khuất khỏi tầm mắt của Hoàng Phủ Thiên.
- Đi, hay không đi.
Nhìn thấy lão già rời đi Hoàng Phủ Thiên nổi lên xúc động muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng lão già này quá mức quỷ dị hắn không dám cược.
Cắn răng, Hoàng Phủ Thiên liền chạy ra khỏi thành vào lúc đêm tối như này. Cuối cùng hắn vẫn chạy ra ngoài thành. Lúc Hoàng Phủ Thiên rời khỏi thành lập tức thi triển Tật Phong Bộ, chạy một mạch đến Vạn Nguyên Lâm.
Hắn vừa rời khỏi thành Vân La lập tức có hai ba thân ảnh lóe lên ở lối vào cửa thành. Hai hắc y nhân trong đó có làn da ngăm đen, dáng người và tướng mạo đều tương tự nhau.
- Ca! Tiểu tử kia rời thành, hướng đi có vẻ đi Vạn Nguyên lâm rồi
Một hắc y nhân lộ vẻ vội vàng.
— QUẢNG CÁO —
Event

-Rất tôt, núi hoang rừng hoang, rất thích hợp để chúng ta ra tay. Kế hoạch lần này không được sơ hở, tiểu tử kia nhất định phải chết!
Thanh âm khàn khàn của đại ca hắc y nhân vang lên, lộ ra sát cơ nồng đậm.
Tại nơi hoang vắng không người, Hoàng Phủ Thiên có thể toàn lực thi triển Tật Phong Bộ. Thân thể của hắn nhẹ như lông hồng, chỉ nhảy vài cái, thân hình ở giữa không trung lại lần nữa sinh lực, phảng phất như giẫm chân trên hư không một cái, tiến về phía trước.
Nửa canh giờ sau.
Hoàng Phủ Thiên cuối cùng đã đến Vạn Nguyên sơn. Nhìn khu rừng nguyên thủy xuất hiện trong tầm mắt, trải dài vô tận phảng phất như một hung thú Man Hoang, chiếc miệng lớn dính máu há to.
Xung quanh không có một bóng người, không lẽ lão quỷ kia bắt hắn xông vào bên trong Vạn Nguyên lâm chứ. Đừng đùa, Tần Quân cùng hắn khi đó mới chạy vòng ngoài thôi, mà Tiểu Cực Cảnh yêu thú còn khó đối phó, nếu đi sâu vào không phải tìm chết.
Không ai biết trong chỗ sâu nhất của Vạn Nguyên lâm có gì, chỉ biết một điều duy nhất, đó chính là càng đi vào sâu thì càng nguy hiểm, tỷ lệ gặp phải hung thú càng cao. Nhưng mạo hiểm và kỳ ngộ vẫn thường tồn tại song song với nhau, đó là sự thật có điều còn phải tùy vào người. Hoàng Phủ Thiên là dạng cầu phú quý trong an toàn mà thôi.
- Không tệ lắm vừa đúng giờ. Nhưng có vẻ ngươi có bạn đi cùng. Xử lý bọn chúng đi.
Đúng lúc này Hoàng Phủ Thiên nghe được tiếng động truyền vào tai. Theo bản năng hắn hét lên:
- Ai? Ra đây đi
- Di, tiểu tử này có thể cảm nhận được ta sao?
Một tiếng kêu kinh ngạc vang lên. Lần này là tiếng động phát ra.
Hoàng Phủ Thiên chấn động. Đưa mắt nhìn, chỉ thấy phía trước ngoài hai trăm thước, trên đỉnh một ngọn cây, có một nam tử khô gầy mặc áo bào xám đang đứng. Đối phương phảng phất như một u linh, lơ lửng trên ngọn cây, nếu không chú ý còn tưởng rằng đây chỉ là một mảnh vải rách.
Khí tức toàn thân người này đang ở trạng thái thu liễm hết sức quỷ dị, khiến cho toàn thân trở nên cực kỳ nhẹ nhàng, không có chút khí tức nào.
- Có điều không sao… chỉ là ngươi chết sẽ đau đớn hơn thôi.
Nam tử áo bào xám đứng lơ lửng trên ngọn cây, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng, trong nhất thời dường như cũng chưa định ra tay.
Thế nhưng ánh mắt của hắn vẫn một mực nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Thiên chư chân chính động thủ.
Tại sao đối phương không ra tay? Lúc đầu Hoàng Phủ Thiên cũng có chút kỳ quái.
Thế nhưng rất nhanh hắn liền hiểu ra.
- Ha ha ha... Tiểu tử, chịu chết đi!
Khoảng mấy trăm mét phía sau, có hai nam tử áo đen, tu vi Hoàng Nguyên trung kì đỉnh phong chạy như bay đến.
Thế gọng kìm, trước sau cùng công.
Trong tay nam tử mặc áo bào xám xuất hiện một cái loan nhận mỏng như cánh ve, phảng phất như đuôi bò cạp, khiến người nhìn phải khiếp sợ.
- Làm sao bây giờ?
Suy nghĩ trong đầu Hoàng Phủ Thiên lướt qua như bay. Dưới nguy cơ chưa từng có. Yên Sở quyết tự vận chuyển thành chu thiên, cảm giác nhẹ nhõm bao trùm lên tâm trạng của hoàng phủ thiên, kiefm năng lực phản ứng và độ nhạy bén tăng mạnh.
- Giết!
Hai nam tử áo đen, từ khoảng cách hai trăm mét giết đến.
Toàn bộ quá trình ra tay và mỗi một động tác của bọn hắn đều tua chậm trong mắt Hoàng Phủ Thiên.
— QUẢNG CÁO —
Event

Còn nam từ báo bào xám trước mắt thì vẫn bất động thân hình như cây gỗ khô không hề nhúc nhích.
Hai nam tử áo đen đằng sau nở nụ cười dữ tợn, đao kiếm trong tay lập lòe hàn quang bộ dạng đăng đăng sát khí. Một màn này dường như báo hiệu tình cảnh Hoàng Phủ Thiên sẽ bị bầm thây thành vài mảnh ngay tại chỗ, máu me lênh láng.
Thế nhưng Hoàng Phủ Thiên hết sức tỉnh táo.Ngay chính lúc này...
Trong mắt Hoàng Phủ Thiên lóe lên một tia sắc bén, một thanh cung và ba cây tiễn từ lúc nào xuất hiện trong tay hắn.
Băng... vù vù vù...
Ba mũi tên xếp thành một phương vị kỳ dị, giống như hình tam giác ngược, hơi phân ra trước sau, phá không bắn đến trước người nam tử áo bào xám.
Vù. Thế nhưng lúc ba mũi tên nhọn kia bắn đến trước mắt, sắc mặt hắn bỗng dưng biến đổi.
Ba mũi tiễn đầu tiễn hóa thành hỏa diễm , theo thứ tự trước sau, chênh lệch đôi chút, với phương thức kỳ diệu khóa cứng lộ tuyến mà hắn chuẩn bị xuất kích.
Nam tử áo bào xám vung tay áo lên, nương theo một cỗ kình phong của mũi tên thứ nhất. Ngay sau đó, mũi tên thứ hai cũng rít gào bay tới. Nếu hắn muốn tránh mũi tên thứ hai thì sẽ rơi vào lộ tuyển giáp công của Hoàng Phủ Thiên, nhất định phải đối mặt với mũi tên thứ ba. Quỹ tích bay đi của ba mũi tên, dường như đã đoán định được lộ tuyến của hắn.
- Hắn làm sao có thể...
Đồng tử của nam tử áo bào xám co rút lại, trên mặt hiện lên một tia kinh hãi. Kinh hãi vì quỹ tích của mũi tên và việc Hoàng Phủ Thiên từ đâu lấy ra được thứ đó.
Hắn không biết kiếp trước Hoàng Phủ Thiên chính là cao thủ bắn cung, hắn từng lọt vào á quân cuộc thi thành phố, có cơ hội đi thi quốc gia, chỉ là hắn đã thất bại.
Vì rèn luyện cường độ lớn tay của hắn bị trấn thương thương, mức độ nghiêm trọng đến nỗi hắn không thể tiếp tục cầm cung. Sự việc này đả kích hắn không nhỏ, sau này hắn đã từ từ bình phục lại, miễn cưỡng có thể đối mặt với nó.
Nhưng đến thế giới này, mọi thứ có thể bắt đầu lại. Với một cái thế giới huyễn tưởng như vậy, vù đã nhiều năm không cầm cung Hoàng Phủ Thiên vẫn phát huy được tốt kĩ năng của mình.
Tất cả đều như hắn dự liệu, mũi tên thứ ba đã thành công ngăn cản nam tử áo bào xám.
- Vô dụng thôi hôm nay ngươi khó mà thoát chết được.
Thanh âm của nam tử áo bào xám lạnh lùng, không hề mang theo một tia cảm tình nào. Thể nhưng biểu hiện tiếp theo của Hoàng Phủ Thiên lại lần nữa khiến hắn giật mình.
Sau khi Hoàng Phủ Thiên bắn ra mũi tên thứ ba, hắn cũng không chạy trốn, ngược lại xông thẳng về phía hai tên nam tử áo đen phía sau....
- Giết!
Hai tên nam tử áo đen cũng lao thẳng về phía Hoàng Phủ Thiên. Bởi vì đối chiều nhau cho nên khoảng cách giữa hai bên cũng gần hơn.
- Hổ Nha Thập Tự Trảm.
Hoàng Phủ Thiên và hai tên nam tử áo đen đối đầu, thân hình của hắn vừa vặn xuyên qua khe hở công kích của hai người. Đột nhiên tốc độ thân hình của hắn bạo tăng khí tức toàn thân đại biến.
Tốc độ Hoàng Phủ Thiên tăng mạnh lên, Thiểm Lôi kiếm xuất hiện trong tay được nguyên khí kích phát càng trở nên sắc bén, bá đạo. Kiếm quang chỉ chớp mắt xuất hiện.
- Không đúng! Các ngươi lùi lại.
Nam tử áo bào xám đang truy kích đằng sau bỗng nhiên biến sắc.
Đã muộn, Hoàng Phủ Thiên một kiếm đâm ra đạt được lực lượng tương đương với Hoàng Nguyên trung kì toàn lực phát động nguyên khí và vũ kĩ. Cộng thêm Hổ Nha Thập Tự Trảm của hắn đạt tới trình độ tiếp cận đại thành. Đối phương căn bản trốn không khỏi.
Phập, Thiểm Lôi kiếm đâm thủng lồng ngực của đối phương. Kiếm thế sắc bén trực tiếp đem đối phương bổ làm hai, chết không thể chết hơn được.
— QUẢNG CÁO —
Event

- Đệ đệ!
Hai mắt của một tên võ giả áo đen đỏ lên, thét gào giận dữ.
- Giết đệ đệ của ta, ta muốn xé ngươi thành ngàn mảnh.
Trường kiếm trong tay võ giả áo đen phát ra nguyên khí kinh người, liều mạng lao về phía Hoàng Phủ Thiên.
- Cuốn lấy hắn!
Nam tử nam tử áo bào xám kinh hoảng hét lên. Hắn không cần tên võ giả áo đen kia giết chết Hoàng Phủ Thiên, chỉ cần hắn cuốn lấy đối phương là được.
Chi tiếc rằng võ giả áo đen đã triệt để mất đi lý trí, không ngừng công kích liều mạng.
Hoàng Phủ Thiên toàn lực vận chuyển Yên Sở quyết, kiếm sơ hở trên người đối phương. Nhưng thời gian có hạn, mà nam tử áo bào xám càng mạnh mẽ hơn đã sắp đuổi đến.
- Liều mạng.
Hoàng Phủ Thiên cũng bất chấp tất cả, thân hình linh dật phiêu động như gió, không ngờ lại xông vào công kích của tên võ giả áo đen.
Phập, khi đại đao bổ xuống, Hoàng Phủ Thiên miễn cưỡng quay người, thủ thắng trong hiểm nguy, bắn ra kiếm quang đâm thủng vai đối phương, đem xương cốt đánh gãy.
- A....
Cánh tay của võ giả áo đen đứt gãy, không hề chú ý đến thương thế mà tiếp tục đánh về phía Hoàng Phủ Thiên.
Hoàng Phủ Thiên bỏ kiếm, liền chỉ cần vung lên một quyền đã đánh nát cổ họng của hắn.
Tên võ giả áo đen còn lại đã ngã xuống bỏ mình. Có điều Hoàng Phủ Thiên cũng không bình an vô sự, trước khi chết võ giả áo đen đánh trúng ngực hắn, nguyên khí nhập vào cơ thể chịu phải một ít nội thương. Manh có tố chất thân thể cường đại giảm tới ba bốn thành.
- Tên này thật sự tính toán thật lời lại.
Nam tử áo bào xám lần đầu tiên cảm thấy một tia bất an.
Mạch suy nghĩ và hành động của Hoàng Phủ Thiên là thủ đoạn chạy trốn hợp lý nhất.
Thứ nhất, hắn không hề chạy trốn. Dưới tình huống bị giáp công hai mặt như vậy, tỉ lệ trốn thoát của hắn rất thấp. Ít nhất, Hoàng Phủ Thiên có thể xác định là tốc độ khinh thân của nam tử áo bào xám kia không hơn kém mình bao nhiêu, nếu không cũng khó có thể thần không biết quỷ không hay chặn đường trước.
Thứ hai Hoàng Phủ Thiên đã tìm được đường đột phá duy nhất. Nếu so sánh thì Hoàng Phủ Thiên nghĩ rằng thực lực của hai tên nam tử áo đen phía sau sẽ yếu kém hơn. Chỉ cần có thể nhanh chóng giải quyết hai người này, sau đó chuyên tâm đối phó với nam tử áo đen, phần thắng của hắn sẽ tăng mạnh.
- Tiểu bối... Ngươi che dấu thật sâu, thực lực chân chính đã tiếp Hoàng Nguyên trung kì, bùng phát ra chiến lực Hoàng Nguyên hậu kì. Chẳng qua hôm nay ngươi khó mà thoát được một kiếp này.
Lúc này nam tử áo bào xám đã bay đến gần.
Trong khu rừng nguyên thủy yên tĩnh, hai người giằng co lẫn nhau, bầu không khí quỷ dị trở nên ngưng trọng.
- Là kẻ nào phái ngươi đến giết ta? Hồng Vũ ư?
Hoàng Phủ Thiên nhìn chăm chăm nam tử áo bào xám, hô hấp trở nên dồn dập.
- Ha ha ha... Tiểu tử có chút bản lĩnh, thả nào tên đó bỏ tiền ra để ta giết ngươi. Nhưng bản lĩnh thế nào thì cũng chỉ có đường chết mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.