Chương trước
Chương sau
Một đêm yên tĩnh trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, cả đoàn người lại bận rộn. Hoàng Phủ Thiên biết điều bản thân chủ động rời khỏi lúc này Trần thúc bước tới nói:
- Hoàng công tử, chúng ta đang trên đường tới Vân La thành, chi bằng cùng nhau đi. Có lẽ đoàn đội của cậu đã ở trong đó chờ đợi cậu rồi.
- Vậy thì cảm ơn Trần thúc, cảm ơn tiểu thư.
Hoàng Phủ Thiên không có từ chối, có người dẫn đường không phải ngại ngùng.
Rất nhanh, sau một tiếng hộ, đội xe lục đục di chuyển, có lẽ vì sắp đến đích nên tốc độ của đoàn cũng nhanh hơn hôm qua nhiều. Cuối cùng khi mặt trời sắp lặn, một thành phố to lớn xuất hiện trong tầm mắt của đoàn người, kiến trúc rất lớn, thành cao cổng lớn, trên cửa thành viết ba chữ thật to: Vân La thành.
Cửa thành có bốn binh sĩ mang giáp đứng gác, đứng hai bên đường, ánh mắt hơi có sát khí lướt qua khiến người những người đi trên đường muôn lạnh sống lưng. Con đường vốn trật ních người.
Sau sự chờ đợi dài đằng đẵng cuối cùng đoàn xe cũng di chuyển, rồi đi vào công thành, Trần thúc sau khi trả một ít lợi ích thì đoàn xe thuận lợi vào Vân La thành một cách thuận lợi.
Chỉ cách nhau một bức tường thành nhưng trong và ngoài Vân La Thành là một trời một vực. Trên con đường đoàn xe đi, từ xa đã nghe thấy âm thanh náo nhiệt vọng lại. Thỉnh thoảng lại có người cưỡi tuấn mã phi trên đường, các có nhiều người đeo trên lưng đủ loại vũ khí đi lại trên đường. Hai bên các hàng quán bày la liệt, dù là một sạp nhỏ cũng rất nhộn nhịp. Những công trình kiến trúc san sát thật sự là hoa mỹ.
- Đây đã là Vân La thành rồi. Đã có dự định gì chưa.
Trần thúc nói với Hoàng Phủ Thiên.
- Đa tạ các vị dẫn đường, ân tình này tôi sẽ nhớ. Hiện tại tôi sẽ tới chỗ hẹn chờ bọn họ xem.
Hoàng Phủ Thiên ôm quyền rời đi.
Trần thúc cũng gật đầu, rồi cùng đám người hông đi những con đường lớn mà lại chậm rãi đi vào một con ngõ nhỏ.
Hoàng Phủ Thiên đi trên đường hứng khởi nhìn xung quanh giống như lần đầu được đi ra ngoài vậy, mỗi gian hàng hắn xem một chút, xem có khác biệt gì với thế giới cũ của hắn không.
Đang suy nghĩ, đột nhiên một đám người đâm vào hắn, sau đó tiếng “Ai da” vang lên, Hoàng Phủ Thiên thấy người này sắp té ngã thì vội vàng đưa tay bắt lấy tay phải hắn, nào ngờ tốc độ của người này còn nhanh hơn, lập tức ngã xuống đất, sau đó liền quát lớn:
- Đánh người rồi, đánh người….
Hoàng Phủ Thiên cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng chỉ trong chốc lát thì một đám người nhanh chóng vây Hoàng Phủ Thiên lại….
- Tiểu tử, ngươi dựa vào cái gì mà đánh người?
Một trung niên hán tử thân hình cao lớn đứng trước mặt Hoàng Phủ Thiên, cơ bắp trên vai vận kình nở ra, thoạt nhìn vô cùng hung mãnh, từ trên cao nhìn xuống, nghiêm giọng chất vấn.
Hoàng Phủ Thiên hiểu ra, đây là ăn vạ. Kiếp trước hắn gặp không ít. Chỉ cười cười nhìn đối phương.
- Cười cái gì mà cười? Đánh người mà ngươi còn muốn lý sự à?
— QUẢNG CÁO —
Event
Trung niên hán tử quát lớn một tiếng, đem người ngã dưới đất đỡ dậy, trung niên hán tử kéo người đó ra trước, người đó dùng giọng điệu hết sức thống khổ nói:
- Đại ca, người này ra tay thật quá độc ác….
Nói xong, hắn đưa tay ôm đầu, vừa nhìn liền thấy trên trán chảy ra một dòng máu tươi….
Trung niên hán tử được gọi là Đại ca vừa nhìn thấy thì lại càng phẫn nộ, quay lại quát Hoàng Phủ Thiên:
- Tiểu tử, ngươi nói chuyện này phải làm sao bây giờ? Ngươi đánh người của bọn ta chảy đầy máu như vậy, có phải nên bồi thường phí thuốc thang chữa trị hay không?
Tiền sao? Ta đến một khắc còn không có, đúng là tìm người nghèo xin chén cơm mà.
Trên mặt trung niên hán tử lúc này nở một nụ cười gian xảo giống như âm mưu đã thành, tiểu tử này thoạt nhìn cũng không phải người ở đây, hơn nữa tuổi còn nhỏ, quần áo mặc trên người là loại của thiếu gia công tử, thoạt nhìn thư sinh có lẽ cũng không phải dạng nhân vật lợi hại gì, vừa vặn là con mồi thích hợp với hắn.
Người qua đường đối với cảnh này quen thuộc quá nên lờ đi, cảnh vệ cũng lười quản bọn chúng.
- Muốn tiền, ta cũng không có đâu. Chi bằng các ngươi tìm đối tượng khác thích hợp hơn.
Trung niên hán tử đang nghĩ chuyện tốt sắp thành thấy vậy, lập tức hung ác quát:
- Đem người đánh đổ máu như vậy mà còn muốn rời đi sao? Làm gì có chuyện tốt như vậy!
Tên đại ca vừa lên tiếng thì những người xung quanh liền đem Hoàng Phủ Thiên vây chặt, hơn nữa trong tay còn có thêm vài thứ vũ khí, trung niên hán tử tiếp tục nói:
- Muốn đi? Vậy cũng phải để phí bồi thường lại, nếu như ngươi không muốn bị đánh, không muốn phải đổ máu thì hãy lấy mười nguyên kim ra! Nếu không đừng trách chúng ta không khác khí!
- Ta đã nói là ta không có, ngươi có ép cũng vô dụng.
Hoàng Phủ Thiên không biết mười nguyên kim trị giá bao nhiêu chắc cũng không nhỏ.
- Ô hô, tiểu tử, ngươi còn hung hăng sao? Xem ra phải giáo huấn ngươi một chút mới được, bằng không thì ngươi không biết đây là địa bàn của ai….
Trung niên hán tử vừa nói xong liền muốn động võ.
Trên tay trung niên hán tử hiện lên một tầng hoàng sắc nhàn nhạt, lập tức nện về phía Hoàng Phủ Thiên, mà Hoàng Phủ Thiên vừa hay muốn thử xem năng lực mình với võ giả bình thường mạnh đến đâu.
Một trận gió nhẹ thổi bay mấy sợi tóc trên trán Hoàng Phủ Thiên, lộ ra một đôi mắt đen nhánh, mi mắt chớp chớp, hắn ánh mắt híp lại, nhàn nhạt nhìn song chưởng công tới ngày càng gần.
- Tiểu tử kia bị dọa cho sợ rồi.
- Đúng là tên thư sinh quèn.
Đám thuộc hạ hung hăng cười nhạo Hoàng Phủ Thiên.
— QUẢNG CÁO —
Event

Lúc này cách tay của Hoàng Phủ Thiênnắm quyền co lại đánh ra cũng một quyền.
- Haha, tên thư sinh ngốc kia có phải điên rồi không, lão đại chúng ta là Hoàng Nguyên sơ kì. Một quyền đánh ra cũng tương đương 500 cân, cánh tay gầy cò của hắn có thể chịu mổi sao?
- Đúng, chắc hắn điên rồi…. Đáng tiếc.
Xung quanh vang lên tiếng cười nhạo vô tình song quyền chạm nhau nhất thời trở nên tái nhợt. Kêu rên nên một tiếng, cả người bắn lùi về phía sau, va xuống nền đất cứng rắn.
Toàn trường yên tĩnh hẳn, lão đại của bọ chúng nhất kích liền bại bại.
Một chưởng đánh bại đối thủ, Hoàng Phủ Thiên có chút nhàm chán lắc đầu, đối thủ loại này,thực sự không có tính khiêu chiến, chính mình chân thật thực lực cũng không có vận dụng một nửa. Nhưng đại khái thực lực thân thể hiện tại của hắn trên Hoàng Nguyên sơ kì bình thường.
Hoàng Phủ Thiên đến chỗ tên lão đại, một chân dẫm lên ngực hắn, nở nụ cười phi thường thiện lương nói với chúng:
- Vừa nãy các ngươi đòi ta mười nguyên kim, chi bằng ở đây có năm tên mỗi tên đưa ta năm nguyên kim. Còn tên kia riêng ngươi đưa ta năm nguyên tệ nữa. Ý các ngươi thế nào?
Cả đám người thầm hô xui xẻo, đặc biệt tên lão đại, cảm thấy chân của Hoàng Phủ Thiên như nặng tới ngàn cân đè lên ngực hắn không thể thở nổi. Bản thân vội vã móc ra Một nhúm nguyên kim đưa cho Hoàng Phủ Thiên.
Nhìn nguyên kim, nó giống như các đồng vàng đúc khuôn, óng ánh tới mĩ miều, mà cái nhúm này ít nhất phải có tới ba mươi nguyên kim. Chắc lừa đào được không ít. Nhưng thôi làm người coi trọng chữ tín, nấy một nửa thôi. Thế là Hoàng Phủ Thiên móc mười lăm nguyên kim ra, cùng năm nguyên kim của mỗi tên, cổng cộng là hai mươi nguyên kim.
- Cảm ơn đã chiếu cố, nếu lần sau tới dâng cho ta tiền thì không phải ngại gì nhé.
Thế là có tiền rồi, Hoàng Phủ Thiên không biết tiền này tiêu như nào nên chỉ vào một tiểu điếm nhỏ bán ở ngoài nói:
- Một nguyên kim mua được bao nhiêu bao nhiêu cái bánh bao?
- Bánh bao chay thì mười cái, bánh bao thịt thì bốn cái.
- Được cho ta năm mươi cái bánh bao chay đi. Năm nguyên kim.
Nghe thấy Hoàng Phủ Thiên muốn năm mươi cái bánh bao chay rong quán ăn thoáng chốc trở nên yên tĩnh, tên tiểu nhị đứng yên tại chỗ, cả buổi mới phản ứng, vội vàng nói:
- Khách quan, ngài chờ một lát, chúng ta sẽ nhanh chóng đem lên.
Rất nhanh hai tên tiểu nhị bê lên hai đĩa bánh bao đầy ắp, nói là năm mươi cái nhưng bánh bao ở đây to gấp đôi loại mà kiếp trước bán. Hoàng Phủ Thiên ăn vô cùng ngon lành. Đây là bữa ăn tử tế nhất hắn được ăn từ khi tới thế giới này. Mà vị bánh bao ở đây cũng ngon hơn ở kiếp trước. Không lẽ vì nơi này có năng lượng dồi dào nên vị cũng hơn hẳn.
Có người biết chuyện, ở bên cạnh thay Hoàng Phủ Nguyên đếm:
- 22 cái…. 43 cái….50 cái.
Cả năm mươi cái cái cứ như vậy bị Hoàng Phủ Nguyên lẳng lặng tiêu diệt xong, ánh mắt của những người chung quanh đã tràn đầy bội phục, một người trẻ tuổi cũng mười bảy mười tám tuổi ngồi xuống đối diện, đưa ngón cái ra nói:
— QUẢNG CÁO —
Event
- Huynh đệ, bội phục, ta vẫn cho rằng bản thân mình có thể ăn được rất nhiều, tưởng mình có thể so với huynh đệ, nhưng vừa rồi ta mới biết rằng kiến thức của mình vẫn còn quá nông cạn.
Hoàng Phủ Thiên gật nhẹ đầu hỏi tiểu nhị:
- Nơi này có nơi nào cho thuê phòng không? Rẻ một chút càng tốt.
- Có, có một tiểu điếm nhỏ ở góc cuối thành, giá cả tương đối rẻ một chút, khoảng hai nguyên kim một ngày.
Tiểu nhị nhìn Hoàng Phủ Thiên, mặt mũi coi là anh tuấn, mặc quần áo cao cấp thế lại ngồi đây ăn bánh bao không và ở trạm xá rẻ tiền. Đúng là người càng có tiền càng keo kiệt mà.
Hoàng Phủ Thiên đi theo lời hướng dẫn của tiểu nhị đó đến một trạm xá có chút sập xệ, hắn lắc đầu, có chỗ ở là tốt rồi, ai bảo hiện tại hắn không có tiền để ở. Sau khi trả hai nguyên kim thì nhận được phòng, tự túc lên đó.
Căn phòng đơn sơ, có một chiếc giường và một bộ bàn gỗ.
Hoàng Phủ Thiên ngồi trên giường nhàm chán, bỗng chợt nhớ tới Yên Sở quyết, vì thế hắn ngồi xếp bằng vận chuyển quyết pháp, chớp mắt hắn hấp thu toàn bộ nguyên khí trong phòng vào cơ thể. Sau đó từng đạo tiếng nổ nhỏ vang lên trong người Hoàng Phủ Thiên, nguyên khí trong đan điền và kinh mạch căng đầy. Đây là dấu hiệu Hoàng Phủ Thiên tiến vào Hoàng Nguyên sơ kì.
Vốn muốn đột phá trước mở ra Khí Hải dùng để chứa nguyên khí, Khí Hải càng lớn thì nguyên khí càng chứa nhiều đến khi chứa đầy Khí Hải sẽ đột phá. Tiếp tới là phạt kinh tẩy tủy rồi tích lũy nguyên lực của thiên địa vào trong cơ thể là tiến vào Hoàng Nguyên sơ kì.
Nhưng vì khi năng lượng quỷ thần giúp hắn khai hết huyệt đạo tắc nghẽn hắn không hề biết. Lại mới có Yên Sở quyết trong để tu luyện nên tới giờ mới là Hoàng Nguyên sơ kì.
- Mình vừa đột phá! Thì ra đột phá cảnh giới là như thế.
Cảm nhận được trong thân thể có nguồn năng lượng kì diệu vận chuyển, Hoàng Phủ Thiên hưng phấn.
- Trần thúc từng nói, Hoàng Nguyên cảnh khi đột phá tiểu cảnh giới thì sẽ tăng được bốn trăm cân lực. Nhưng lực thân thể của mình cùng yêu thú Tiểu Cực Vị sơ kì đánh ngang tức là lực thân thể hiện tại tương đương một con yêu thú Tiểu Cực Vị là một nghìn cân lực dưới tình trạng không dùng vũ kĩ. Nếu mình có nguyên khí kết hợp cùng lực lượng thân thê vậy không phải vợt thêm một cấp nữa sao! Thế này đúng là nghịch thiên lại còn.
Tính toán của Hoàng Phủ Thiên căn bản không sai, mỗi tội không có ai là thằng ngu đi đánh nhau với kẻ khác dùng mỗi nguyên khí và không dùng vũ kĩ cả. Nên đại khái nếu đấu với Hoàng Nguyên trung kì dùng vũ kĩ thì hắn chính là thuần thúy tìm đòn.
Hoàng Phủ Thiên thử nội thị, Khí Hải của hắn giống như một quả bóng đá mà nguyên khí trong đó mới được chưa tới một phần năm.
Thế là Hoàng Phủ Thiên tiếp tục tu luyện, vận chuyển Yên Sở quyết. Nguyên khí từ trong Khí Hải chảy ra, dọc theo kinh mạch, lưu động toàn thân.
Theo sự vận hành của chân khí trong cơ thể, thân thể Hoàng Phủ Thiên dường như hóa thành một vòng xoáy, bắt đầu chậm rãi hấp thụ linh khí trong thiên địa.
Nguyên khí trong thiên địa đều chảy vào nội thể của hắn sau đó chuyển hóa thành năng lương, dung nạp vào trong Khí Hải. Nguyên khí khí từ Khí Hải tản ra, dọc theo kinh mạch, tiếp tục vận hành.
Nguyên khí vận hành một vòng trong cơ thể chính là một chu kì. Vận hành chín chu kì như vậy, Hoàng Phủ Thiên chậm rãi mở mắt, hắn phát hiện nguyên khí trong cơ thể đã tăng gấp đôi.
Nếu để cho võ giả khác biết, Hoàng Phủ Thiên có thể trong thời gian ngắn như vậy tăng gấp đôi nguyên khí thì nhất định sẽ rất kinh ngạc.
Hoàng Phủ Thiên thực tò mò không biết bộ Yên Sở quyết này rốt cuộc là phẩm giải gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.