Chương trước
Chương sau
Thiên Ma đại lục, phía Đông Nam, ở hướng này có một tòa núi cao gọi là Long Giác sơn, bởi vì đỉnh Long Giác sơn giống như một con Long Giác cho nên mới gọi là như vậy, thế nhưng Long Giác sơn không phải là một tòa cô sơn, trái lại là một dãy núi lớn.
Xung quanh Long Giác sơn có một số tiểu thôn đi săn, hái thuốc,… Nhưng bọn họ lại không lên đỉnh núi, cùng lắm là chỉ đến giữa sườn núi, nghe nói trước kia đã từng có một thôn dân len lên đỉnh núi, kết quả bị một đạo thiên lôi bổ xuống đánh chết, sau đó chuyện này mới trở thành câu chuyện lưu truyền, càng truyền về sau càng khủng bố, đỉnh núi Long Giác sơn đã trở thành nơi cấm kỵ, không còn ai dám lên đó.
- Đỉnh núi của Long Giác sơn chính là nơi ít người lui tới, có lẽ có Thiên Địa chí bảo giúp thoát thai hoán cốt.
Một người thanh niên dáng vẻ có chút gầy gò, leo lên trên núi. Ánh mắt của hắn lóe lên, tiếp tục tự lẩm bẩm:
- Bất kể thế nào đi nữa thì ta cũng phải thử một chút, ta không thể làm phế vật cả đời.
Người thiếu niên này gọi Sở Thiên, là một kẻ không thể tu luyện, trời sinh kinh mạch của hắn bị tắc nghẽn không thể hấp thụ nguyên khí thiên địa, nói trắng ra là một phế vật. Có lẽ vì điều này hắn bị bỏ rơi bởi phụ mẫu của mình. Vì vậy hắn khát khao có thể đổi mệnh.
Sở Thiên cầm lấy cùng, cùng thêm năm mũi tên tự chế. Hai canh giờ sau, Sở Thiên đứng trên sườn núi Long Giác sơn, hắn thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn lại, thầm nghĩ:
- Đoạn đường tiếp theo sẽ càng khó đi hơn rồi!
Từ chân núi đến giữa sườn núi bởi vì thường xuyên có người đến cho nên tương đối dễ đi, nhưng càng lên cao thì người lui tới càng ít, mà đường lại càng khó đi, thậm chí hai phần ba lộ trình căn bản cũng không có đường.
Sở Thiên không sợ hãi, mục đích của hắn chính là đỉnh Long Giác sơn, hi vọng của hắn ở nơi đó, bất kể còn thể trở thành sự thật hay không thì ít nhất vẫn có chút hi vọng.
Một đường leo lên, xuyên qua rừng cây, bụi gai, chém dây leo, quần áo trên người Sở Thiên đã bị cắt xé thành từng mảnh, tay cũng bị chảy máu, hơi thở trở nên gấp gáp, thân thể vốn vẫn còn hư nhược khiến cho mỗi bước bước đi của hắn đều không thể không dừng lại nghỉ ngơi một chút, bên tai còn mơ hồ truyền đến tiếng gầm thét của mãnh thú, vang vọng khắp núi rừng quả thật khiến người ta sợ hãi.
Nhưng lúc này đây, một trận gió núi lạnh lẽo thấu xương thổi qua thiếu chút nữa khiến Sở Thiên từ trên cao rơi xuống. Sở Thiên kinh hãi giật mình một cái, mồ hôi lạnh chảy đầm địa. Chỉ trong chốc lát thì trong núi vốn vẫn còn ánh sáng chiếu rọi bỗng nhiên trở nên u ám, sắc trời cũng dần tối đi.
- Không xong, trời sắp mưa rồi.
Sắc mặt Sở Thiên lập tức đại biến.
Mây đen dày đặc, tiếng sấm ầm ầm, bạo vũ trong chớp mắt liền kéo đến.
Từng hạt mưa lớn rơi xuống, kèm theo uy nghiêm của trời, mưa như trút nước đổ xuống, con đường càng trở nên lầy lội và trơn trượt hơn, dưới hoàn cảnh tồi tệ như vậy, quả thật có lẽ phải nên nhanh chóng xuống núi mới đúng.
Thế nhưng, Sở Thiên đưa mắt nhìn lên bầu trời đen kịt, từng hạt mưa từ trên trời không ngừng rơi xuống, khóe miệng hắn nhếch lên một tia cười lạnh:
- Lão thiên chết tiệt, lâu như vậy cũng không mưa một giọt, lúc ta quyết định lên đỉnh núi thì ngươi lại mưa? Không phải là trên núi thật sự có tồn tại thiên tài địa bảo giúp thoát thai hoán cốt đấy chứ?
- Lão thiên gia, muốn ta trở xuống ư? Ta cứ không xuống đấy, hôm nay ta nhất định phải lên đỉnh núi!
Sở Thiên cắn răng nói, đưa tay chùi nước mưa trên mặt, đem y phục trên người xé rách, cầm cung trên lưng xuống, sau đó cột sợi dây chắp nối từ quần áo vào mũi tên bắn đi, hai tay bám chặt lấy sợi dây tiếp tục leo lên.
Trong cơn mưa lớn, Sở Thiên mỗi bước trèo lên đều phải nỗ lực hết mình, tay phải nắm chắc, chân cũng phải đứng vững, nếu không chỉ hơi chút sơ sẩy thì sẽ gặp phải vận mệnh thê thảm đó là táng thân tại sơn cốc.
— QUẢNG CÁO —
Event
Giày hỏng, Sở Thiên liền cởi giày vất, chân trần tiếp tục trèo lên, hòn đá sắc bén, bụi gai cứa vào khiến lòng bàn chân của hắn xuất hiện rất nhiều vết máu….
Mưa to lại càng càn quét bừa bãi, Sở Thiên không rõ trên người mình đã chảy ra nhiêu mồ hôi bị mưa trộn lẫn hay là vết máu bị nước mưa hòa tan, mặc dù thân thể không ngừng run rẩy, nhưng Sở Thiên vẫn cố gắng bò lên, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía đỉnh Long Giác sơn.
Cứ như vậy bước từng bước một, Sở Thiên cách đỉnh núi càng lúc càng gần, trong ánh mắt cũng lóe lên vẻ mừng rỡ.
Sở Thiên giờ phút này đang đứng trên đỉnh Long Giác sơn, chỉ lên trời điên cuồng gào thét:
- Lão thiên gia, ta leo lên rồi, ngươi còn gì gây khó dễ ta nữa không?
Vừa dứt lời thì một đạo tia chớp giống như thùng nước nổ ầm một tiếng, sau đó từ trên cao bổ xuống.
- Chẳng lẽ truyền thuyết kia là thật? Chẳng lẽ đỉnh Long Giác sơn này thật sự là nơi cấm kỵ?
Nhìn thấy đạo tia chớp này, trong đầu Sở Thiên lập tức xẹt qua suy nghĩ này.
Chỉ trong tích tắc, tất cả tư duy của Sở Thiên, tất cả ý niệm trong đầu đều hóa thành một loại không cam lòng!
- Ta chỉ muốn cố gắng sống sót, chỉ muốn không bị người khác cười nhạo là phế vật, chỉ như vậy mà thôi, chẳng lẽ vì thế mà muốn tiêu diệt ta sao?
Trong đầu Sở Thiên bỗng nhiên lóe lên suy nghĩ như vậy, hướng về phía tia chớp giận dữ gào thét:
- Lão tặc thiên, đến đây đi, bổ vào đi, tốt nhất là đánh chết ta trong chớp mắt, nếu ta không chết thì ta sẽ nghịch ngươi, phá ngươi đến cùng! Cùng ngươi liều sống mái đến cùng!
Thiên lôi lập tức đánh tới!
Không hề có kì tích sảy ra đạo thiên lôi trực tiếp bổ lên người Sở Thiên, nhưng điều kì diệu này đạo thiên lôi không hề tổn thương đến thân thể của hắn mà trực tiếp đánh vào trong linh hồn, khiến hồn phách hôi diệt.
…..
Trong bóng tối vang lên tiếng nước mưa tích tách càng lúc càng to, cho tới khi xung quanh toàn tiếng mưa rơi động nào. Hạt mưa tiếp tục rơi không ngừng khiến Hoàng Phủ Thiên cảm nhận được một cảm giác lạnh lẽo , khiến cho ý thức của hắn ngày càng thanh tỉnh, ngày càng mạnh hơn.
Cơn đau đớn tột đỉnh Hoàng Phủ Thiên đột nhiên nảy sinh một loại xúc động mãnh liệt, hắn muốn tỉnh lại, muốn được mở mắt.
Dường như cảm ứng được luồng suy nghĩ mãnh liệt này của hắn, một ngọn lựa ấm áp trong bóng tối kia đột nhiên xuất hiện, một cảnh cửa xuất hiện trong bóng tối, bên kia cánh cửa chính là ánh sáng vô bờ bến.
Linh hồn của Hoàng Phủ Thiên mạnh mẽ nhảy vào giữa vùng sáng ấy, ngay sau đó, Hoàng Phủ Thiên cuối cùng cũng mở mắt...
Nhìn bầu trời u ám, mang theo từng đạo lôi quang chói mắt khiến Hoàng Phủ Thiên giật nảy mình. Hắn ngồi dạy kiểm tra thân thể của mình, cỗ thân thể gày gò, quần áo có chút bạc màu nhưng không bị thương ở đâu cả.
- Chết tiệt, địa phương nào đây!
— QUẢNG CÁO —
Event

Nương theo từng đạo lôi quang, yếu ớt phát ra hắn mới nhìn được cảnh vật rõ ràng hơn một chút. Bốn bề là rừng rậm, không phải chứ Diêm Vương đại nhân cho hắn xuyên vào cái địa phương quỷ quái gì vậy!
Đột nhiên trên bầu trời một đạo thiên lôi lần nữa đánh xuống, tốc độ vô cùng nhanh khiến Hoàng Phủ Thiên đến di chuyển cũng không kịp.
- Đừng mà, không lẽ ta lại phải gặp Diêm Vương đại nhân một lần nữa sao? Cảm giác tử vong không hề thú vị chút nào.
Ý niệm trong đầu chợt lóe thì tia chớp đã đánh xuống, Hoàng Phủ Thiên bỗng dưng mở to hai mắt, đột nhiên phát hiện tia chớp không bổ lên người hắn, hắn vẫn vô sự, không bị đánh chết, vẫn bình an như cũ….
- Grào….
Đang lúc Hoàng Phủ Thiên kinh ngạc vui mừng thì trong tai bỗng nhiên truyền đến muốn tiếng rít gào tràn đầy thê lương, âm thanh như muốn xé rách cả trời đất, hắn vừa quay đầu lại nhìn lập tức chết sững tại chỗ.
Cách đó mấy chục thước, bỗng nhiên lù lù xuất hiện một con quái vật khổng lồ, là một con Cự Mãng, thân thể ước chừng rộng hơn hai mươi trượng, toàn thân đỏ như máu, thân thể cuộn thành một khối, to như một tòa núi nhỏ vậy, cái đầu rắn khổng lồ nhìn lên trời, trong miệng con rắn phun ra chiếc lưỡi cực dài, trên đầu rắn còn có một cái mào vô cùng lớn, đỏ rực như máu.
Trên người Huyết Sắc Cự Mãng bốc khói nghi ngút, một mùi tanh gay mũi tản ra, còn có một mùi khét do da thịt bị thiêu đốt nữa.
- Đây…. Đây là cái…. Dị thú gì?
Hoàng Phủ Thiên khẽ thì thào, ngửi thấy mùi khét thì trong lòng mới chợt nhận ra:
- Chẳng lẽ vừa rồi tia chớp không phải bổ vào ta mà là con Huyết Sắc Cự Mãng này? Tại sao phải bổ vào con dị thú này?
Những vấn đề này xẹt qua trong đầu Hoàng Phủ Thiên, lại nghe thấy tiếng sấm nổ đùng đùng, một đạo tia chớp so với vừa rồi còn lớn hơn gấp hai lần bổ xuống, mà tiếng gào Cự Mãng phát ra lại giống như tiếng long ngâm….
- Long ngâm? Không phải nó là yêu thú trong truyền thuyết đấy chứ!
Nhìn loài dị thú này trong đầu Hoàng Phủ Thiên lập tức liên tưởng tới các loại yêu thú trong tiểu thuyết hay miêu tả. Không lẽ Diêm Vương đại nhân đã tống hắn sang thế giới khác rồi! Còn là thế giới Huyền Huyễn cường giả vi tôn nữa.
Hoàng Phủ Thiên khóc không ra nước mắt.
Đạo tia chớp thứ ba lần nữa bổ xuống, giống như một cây roi, hung hăng quát lên người Huyết Sắc Cự Mãng, đem Huyết Sắc Cự Mãng đánh đến lăn lộn trên đất, một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên đinh tai nhức óc, còn không đợi Huyết Sắc Cự Mãng ngóc đầu dậy thì cái lưỡi đỏ đã phun ra, đạo tia chớp thứ tư cũng tiếp đó mà giáng xuống.
Trên mặt đất, Huyết Sắc Cự Mãng phóng lên trời cao, đạo tia chớp thứ tư lại đem nó hung hăng nện xuống.
Huyết Sắc Cự Mãng còn chưa rơi xuống đất thì đạo tia chớp thứ năm đã đánh xuống, tiếp theo là đạo thứ sáu, đạo thứ bảy, đạo thứ tám….
Liên tiếp bốn tia chớp ngày càng thô to bổ xuống, trong miệng Huyết Sắc Cự Mãng đột nhiên phun ra một hạt châu đỏ rực như máu, to khoảng hai bàn tay, không ngừng tản ra huyết quang chói mắt, cứ như vậy bắn về phía bốn đạo thiểm điện….
— QUẢNG CÁO —
Event
- Yêu đan?
Hoàng Phủ Thiên kinh hô một tiếng, sau đó chợt hiểu.
Tiếng kinh hô lập tức bị âm thanh của bốn đạo tia chớp nhấn chìm, mây đen trên trời càng lúc càng dày đặc, giống như tụ tập thành một tia chớp càng lớn hơn, mà thân rắn khổng lồ cũng bị bổ đến mức da tróc thịt bong, huyết nhục văng tung tóe, ngay cả xà cốt cũng lộ ra ngoài, hạt châu lóe lên ánh sáng màu đó cũng dần trở nên ảm đạm vô quang, sau đó trở về lại trong bụng Huyết Sắc Cự Mãng.
Thế nhưng vào lúc này, cái đầu rắn bỗng nhiên quay lại, trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Thiên, hai con mắt rắn đỏ rực như máu lóe lên tia sáng không chút thiện ý, trái lại là hung quang, giống như muốn đem Hoàng Phủ Thiên nuốt chửng vậy….
- Con Huyết Sắc Cự Mãng này muốn nuốt ta?
Hoàng Phủ Thiên chửi thề trong bụng. Chẳng lẽ ta vừa mới xuyên qua đã phải trở thành món ăn trong bụng yêu thú sao?
Trong lúc hoảng loạn Hoàng Phủ Thiên sờ sờ thấy một cái cung, sau lưng hắn đeo một bao tiễn với năm mũi. Không có thời gian do dự, lấy cung xuống, lắp tên kéo, nhắm ngay vào Huyết Sắc Cự Mãng.
Huyết Sắc Cự Mãng mặc dù không thể nói tiếng người, nhưng cũng rất nhân tính, dường như nó cũng nhìn ra Hoàng Phủ Thiên, à không thân thể “Sở Thiên” là người có không có tu vi đôi mắt rắn màu đỏ lộ ra ánh mắt khinh bỉ, lập tức như một trận gió lốc cuốn về phía Hoàng Phủ Thiên.
- Má nó, ta liều với ngươi.
Hoàng Phủ Thiên bắn tên, mũi thiết tiễn nhằm về phía Huyết Mãng phóng đi, Huyết Sắc Cự Mãng căn bản không thèm tránh né, thần thái như muốn nói Chỉ là một mũi thiết tiễn, làm sao có thể khiến ta bị thương tổn?
- Có tác dụng.
Thế nhưng, lúc mũi tiễn đâm vào thân thể Huyết Mãng thì lại bộc phát một cỗ hỏa diễm tử sắc, mà cỗ hỏa diễm tử sắc này chính là do Sở Thiên cố gắng luyện chế thành, chỉ cần trúng mục tiêu thì sẽ tạo thành thương tổn rất lớn đối với ma thú.
Ngoài ý muốn có tác dụng khiến Hoàng Phủ Thiên hưng phấn có điều tác dụng không quá lớn.
Tên “Sở Thiên” bất luận như thế nào cũng không ngờ rằng lại leo lên đỉnh Long Giác sơn, đụng phải những ma thú không phải tầm thường, mà là Huyết Sắc Cự Mãng sắp hóa rồng.
Mặc dù hỏa diễm tử sắc này đúng là đã tạo thành thương tổn đối với Huyết Sắc Cự Mãng, nhưng chỉ khiến Huyết Sắc Cự Mãng cảm thấy đau đớn, hoàn toàn không đủ khiến nó mất đi năng lực hành động.
Huyết Sắc Cự Mãng bị đau gầm lên một tiếng giận dữ, sau đó phun ra một màn sương mù màu đỏ về phía Hoàng Phủ Thiên, mà Hoàng Phủ lúc này đang muốn bắn tiếp mũi tên thứ hai vừa tiếp xúc với làn sương mù thì lập tức mất đi tri giác….
Thân Huyết Sắc Cự Mãng lao tới, miệng rắn há lớn, tiếng gió rít gào vang lên, trực tiếp đem Hoàng Phủ Thiên hút vào trong bụng.
Huyết Sắc Cự Mãng vừa nuốt chửng Hoàng Phủ Thiên thì đạo tia chớp thứ chín trên trời bỗng nhiên xé tan mây đen, hướng về phía Huyết Sắc Cự Mãng bổ xuống, Huyết Sắc Cự Mãng không kịp cử động bụng để đem Hoàng Phủ Thiên tiêu hóa thì phải dốc toàn lực đối phó với đạo tia chớp này, thân rắn phóng vọt lên trời,….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.