“Nô… Nô tỳ thỉnh an Vương gia!” Bích Nhi quỳ trên đất, sợ hãi liếc vào bên trong phòng.
Thủy Mộ Nhi đang bắt đầu mặc quần áo, thật sự hỉ phục quá phức tạp, nàng vẫn chưa thành thạo đối với việc mặc đồ cổ trang, vì vậy ở ngoài nhìn vào thấy màn che không ngừng động đậy, không nghe được giọng nói ở bên ngoài.
“Đi ra ngoài hết đi.” Tiêu Phượng Minh nhàn nhạt lên tiếng, chỉ có điều giọng nói không nghe rõ được tâm tình của hắn. Bích Nhi lo lắng liếc mắt nhìn trong phòng, đứng dậy lui ra ngoài.
“Vũ Điệp, ngươi cũng đi ra ngoài đi.” Tiêu Phượng Minh tiếp tục lên tiếng.
“Vương gia?” Dường như Vũ Điệp không thể tin, do dự gọi một tiếng, không thấy lời đáp trả của Tiêu Phượng Minh, lúc này mới bất đắc dĩ lui ra ngoài.
Cửa phòng đóng “két” lại một tiếng, người trên giường cũng ngưng động tác, Tiêu Phượng Minh nhìn lướt qua đống hạt sen rơi đầy trên đất cất giọng nói, “Xuống đây đi.”
Tuy mới cất giọng nói, nhưng đã bị cơn ho kéo tới. Lời vừa dứt, không nhịn được che miệng ho khan, Thủy Mộ Nhi do dự hồi lâu, cuối cùng cũng thò đầu ra ngoài, ngồi trước giường.
“Vì sao?” Tiêu Phượng Minh lên tiếng, Thủy Mộ Nhi cảm thấy khó hiểu, hắn tiếp tục hỏi: “Vì sao lại gả cho ta?”
Không biết có phải bởi vì câu cửa miệng của hắn không trách cứ nàng hay không, Thủy Mộ Nhi lại lớn mật, chỉ thấy nàng khẽ cười nói: “Xấu nữa cùng phế nam, chẳng lẽ Vương gia không cho đây là thiên hạ tuyệt phối sao?”
Tiêu Phượng Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-thiep-khong-the-vuong-gia-dung-voi-mung/60609/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.