"Được, ta giúp ngươi" Tô Thanh tay cầm bát cháo chậm rãi đến gần. Đem trong bát thìa cháo đưa đến trước miệng nữ nhân.
Lý Mặc Sầu vẫn không động đậy nhìn trước mắt tiểu cô nương cùng bên miệng thìa cháo mà xấu hổ.
"A, mau ăn đi này cháo ta thật sự không có hạ độc, cô nương không cần sợ hãi" Tô Thanh lúc này bộ dáng chính là dỗ hài tử đi. Vừa nói miệng nàng còn a theo, đây không phải cách dỗ hài tử truyền thống của hiện đại, mà các bậc phụ huynh hay dùng sao?.
Lý Mặc Sầu xấu hổ cực kỳ đem trước miệng thìa cháo ngậm lấy, Tô Thanh thấy người ta chịu ăn cũng vui vẻ đút thêm. Kỳ lạ thật, chẳng lẽ nữ nhân này phải dỗ dành nàng thì nàng mới chịu ăn sao? Thiên a! Nàng sống mấy chục năm mới biết còn có người như vậy.
Dùng xong cháo trắng Tô Thanh liền đem bát đi cất, Lý Mặc Sầu trên giường lúc này đã hận không thể tìm cái lỗ chui xuống. Tình cảnh ban nãy thật sự quá xấu hổ, chuyện này mà truyền ra ngoài thanh danh của nàng còn sao? Hơn nữa còn bị đám người giang hồ kia cười vào mặt.
Tô Thanh quay lại nhìn trên giường nữ nhân vẫn còn ngồi, nàng chạy đến định đem người đặt xuống giường.
"Cô nương nên nghỉ ngơi, thân thể không tốt không thể ngồi lâu" đứng trên cương vị là người tinh thông y thư Tô Thanh nghĩ nên cho người ta lời khuyên.
"Ta mệt mỏi, đỡ ta" Lý Mặc Sầu thấp giọng yêu cầu. Tô Thanh nghe liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-than-dieu-dai-hiep/2946922/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.