Tống Văn mang tâm tư dối trá, tiệc rượu vẫn náo nhiệt, trăng treo trên cành cây mọi người uống bắt đầu say, Tống Lễ ồn ào muốn đến xem hoa khôi trên sông Tần Hoài, lại bị Tống Võ cắt lời, Tống Võ say rượu ồn ào: “Hoa khôi có cái gì để xem chứ? Không có kiến thức!”
Tống Lễ không phục, lầm bầm oán giận lại bị Tống Võ nện một quyền lên đầu, vành mắt đỏ lên, miệng nhỏ mếu máo như muốn khóc.
Tống Văn nhanh chóng giảng hòa: “Ngũ đệ nói cái gì thú vị, mang ca ca đi xem một chút.”
Tống Võ thần bí cười nói: “Tam ca ngươi trăng hoa ong bướm lẽ nào không hiểu được đạo lí này? Người ta có câu ‘Hoàng gia thâm viện đông phủ tường, bất tàng nga mi tàng tu mi’.”
Tống Văn ngẩn ra, đây không phải là dân gian đồn đại gièm pha hoàng gia nuôi dưỡng luyến đồng sao? Đông phủ không phải là Đông cung sao? Không lẽ thái tử đại ca nuôi mỹ thiếu niên trong phủ? Chẳng lẽ hoàng gia trong miệng họ nói là thất đệ?
“Có ý gì?” Tống Lễ hiếu kỳ sáp lại gần, hoàn toàn quên đi việc vừa rồi bị Tống Võ đánh.
Tống Văn đương nhiên không muốn trái ý ngũ đệ táo bạo này, cười nói: “Nếu ngũ đệ hứng thú, vi huynh hiển nhiên phụng bồi.”
Bọn họ thay đổi thường phục, liền đi đến Vọng Tiên lâu lớn nhất kinh thành. Không giống với những thanh lâu khác, nơi này không treo đèn lồng đỏ, chỉ treo một đèn lồng xanh, lờ mờ chiếu sáng tấm bảng hiệu trang nhã.
Huynh đệ bọn họ đi vào, đối diện liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-tam-nhu-thuy/1505848/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.