Khi Thanh Chỉ tỉnh lại liền nhìn thấy người mà y tuyệt đối không muốn nhìn thấy nhất.
Thánh Vũ đế mỉm cười ôm y vào trong ngực: “Tỉnh rồi?”
Thanh Chỉ sợ hãi đẩy ra lồng ngực rắn chắc của hắn, lại giống như lấy trứng chọi đá, không hề có tác dụng.
“Đừng lộn xộn.” Thánh Vũ đế nắm lấy bàn tay nhỏ của y ôn nhu đặt vào lòng bàn tay mình.
“Ngươi…..” Nước mắt rất nhanh đảo quanh đôi mắt xinh đẹp của Thanh Chỉ.
Thánh Vũ đế thương tiếc ôm y vào lòng, lấy khăn tay ôn nhu lau đi nước mắt trên khuôn mặt nho nhỏ của Thanh Chỉ, điểm điểm mũi nhỏ của y, “An nhi là nam hài tử, sao lại giống mấy tiểu nha đầu thích khóc ni?”
Nước mắt đảo quanh hốc mắt Thanh Chỉ, ngơ ngác nhìn nam nhân kia, “Ngươi…..”
“Không được gọi là ngươi, phải gọi là phụ hoàng.” Thánh Vũ đế xoa nắn hai má non mềm của y.
“Phụ hoàng…..” Thanh Chỉ dùng âm thanh nho nhỏ, nếu không chăm chú nghe sẽ không nghe y khẽ gọi.
Thánh Vũ đế nở nụ cười, chăm chú ôm Thanh Chỉ vào lòng, nghĩ đến tiểu hài tử dịu ngoan này ở trong cung phải chịu bao nhiêu ngược đãi cùng bất công, nhớ đến Yến phi bị một tay hắn đưa vào chỗ chết, Thánh Vũ đế nhẹ nhàng vỗ về Thanh Chỉ: “An nhi ngoan, đừng sợ, phụ hoàng thương ngươi, sẽ không để ai bắt nạt ngươi….”
Thẳng đến tết, Tống Lăng mới nhìn thấy Thanh Chỉ. Đáy lòng hắn luôn có một cảm giác xấu, ánh mắt phụ hoàng nhìn An nhi tuyệt đối không phải là ánh mắt của một phụ thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-tam-nhu-thuy/1505846/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.