Thanh Chỉ tuy rằng ngây thơ nhưng cũng nhận ra việc này không đúng lắm, dùng cả tay và chân để giãy giụa, nhưng có giãy thế nào cũng không thoát ra được, ngẩng đầu nhìn nam nhân kia hai mắt đỏ ngầu lộ ra quang mang nguy hiểm, lồng ngực khỏe mạnh cường tráng hiện ra màu cổ đồng đẹp đẽ.
Thanh Chỉ bị dọa đến ngây người, nhận mệnh nhắm hai mắt lại. Nam nhân nhắm ngây môi y mà hôn cắn, trong miệng Thanh Chỉ lập tức tràn ra mùi máu tươi, nam nhân hài lòng nheo mắt, liếm liếm hai mắt đang nhắm nghiền của y, “Mở mắt.”
Thanh Chỉ sợ hãi nhìn hắn, nức nở bậc khóc.
Nam nhân liếm liếm xương quai xanh tinh xảo của y, kế tiếp lưu lại một dấu hôn ngân đỏ hồng, “Có ai nói cho ngươi biết chưa, ngươi khóc lên thập phần xinh đẹp?”
“Phụ hoàng!” Tống Lăng thở hổn hển xông vào, bất chấp lễ nghi, bước dài một bước tiến lên. Thanh Chỉ nhìn hắn giống như nhìn thấy cứu tinh, oa một tiếng khóc lớn lên, nhào vào lồng ngực ấm áp của Tống Lăng.
Nam nhân nheo hai mắt đầy nguy hiểm, “Người của ngươi?”
Tống Lăng lôi kéo Thanh Chỉ quỳ xuống, “Là nhi thần mang Thất hoàng đệ vào, Thất hoàng đệ trong lòng nhớ đến mẫu thân mới van xin nhi thần dẫn y đến Ân Chu Uyển, phụ hoàng thứ tội!”
“Thất hoàng đệ?” Nam nhân giật mình, trong trí nhớ của hắn tựa hồ chưa từng nhìn thấy qua cái người gọi là Thất hoàng tử kia, “Là hài tử của Yến phi?”
“Phải.”
Nam nhân trầm mặc một lúc lâu mới thở dài một hơi, “Quả thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-tam-nhu-thuy/1505844/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.