“… Bắt đầu từ ngày ấy, tiểu nữ liền bịđiên, cho tới bây giờ đã là ba năm chín tháng, sau khi sinh đứa nhỏ,nàng không ra ngoài náo loạn nữa, chỉ canh giữ ở bên người đứa nhỏ mộttấc cũng không rời, ngược lại bình an không gây sự. Chỉ là nàng khôngcho bất luận kẻ nào tiếp cận, nếu không nàng lấy đao giết người, lạiđiên lại náo loạn, thực là không biết làm thế nào cả.”
Chuyện xưa đã xong, không khí trong phòng chỉ còn lại tĩnh lặng.
“Nhiếp lão gia.”
“Tiên sinh?”
“Ông có từng hối hận?”
Chợt nghe vấn đề này, Nhiếp Văn Siêukhông khỏi ngây người một lúc, tiện đà phát hiện tuy rằng biểu tình Quân Vô Hận bình tĩnh,nhưng ánh mắt lại vô cùng quái dị, không biết vì sao,vừa chạm vào tầm mắt kia, trong lòng lại có chút sợ hãi.
“Này… Nói không hối hận là giả, nếukhông ta cũng không đem bí mật đã cố ý giấu diếm lúc đó nói ra. Nhưnglà…” Nhiếp Văn Siêu chua xót thở dài. “Chẳng phải lúc ấy đã làm, ta còncó thể làm như thế nào?”
Quân Vô Hận nhìn hắn chăm chú một lát, bỗng thu hồi ánh mắt quái dị, đứng dậy.
“Một khi đã như vậy, ta phải đi.”
“Sao? Tiên sinh, sao…”
Quân Vô Hận mỉm cười. “Ta phải quay về Tây Thùy một chuyến, chỗ đó mới có dược thảo ta cần.”
“Thì ra là thế.” Nhiếp Văn Siêu giật mình nói. “Như vậy khi nào tiên sinh trở về?”
Đột nhiên nụ cười cua3 Quân Vô Hận trở nên thực quỷ dị.
“Rất nhanh, rất, rất nhanh!”
00000000000000000000000000
Vong Tâm Cư, từng là nơi dưỡng bệnh củamẫu thân Nhiếp Đông Nhạn, nay cũng là chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-so-tuong-tu-kho/117019/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.