Thiên Sơn cũng không cao, trong núi rất yên tĩnh, có nhiều cây bạchquả rất kỳ lạ, nhất là những hòn đá kỳ quái, càng cho thấy tài nghệ điêu luyện của thiên nhiên, như sư như hổ, mười vạn núi đá, hình dạng linhkỳ (linh thiêng, kỳ thú).
Đứng ở xa, Lý Mộ Bạch có thể trông thấybiệt uyển cùng hồ nước nhỏ thấp thoáng dưới chân núi Lục Lâm(*),lưngtựa núi xanh, trước mắt là núi xanh như ngọc, biệt uyển được xây dựngdựa vào núi, dần dần cao lên, đình đài lầu các được xây dựng tinh xảo,đan xen nhau đầy lôi cuốn, gọi là biệt uyển, nhưng thực tế chính là mộtsơn trang
(*) Lục Lâm: vốn là tên núi Đại Đồng ở Hồ Bắc, từng là căn cứ của nghĩa quân Vương Khuông, Vương Phượng thời Hán, sau chỉ những người ởrừng núi để cướp bóc hoặc để chống quan lại.
“… Phía sau còn có đường đá đi thông lên núi, hai ngày nữa thiếp mang chàng lên núi xem…”
Nhiếp Đông Nhạn vội vàng giới thiệu cho Lý Mộ Bạch, từ đầu đến cuốiLý Mộ Bạch chỉ lẳng lặng nghe, không nói xen vào. Đến sau, vẫn là mộtmình Nhiếp Đông Nhạn đi trước ngừng việc giải thích linh tinh, hồ nghinhìn sang phụ huynh cưỡi ngựa phía trước, lại nhìn xe ngựa phía sau.
“Này! Mộ Bạch, vừa mới qua Nguyên tiêu, cha lại đột nhiên nói phải đến biệt uyển, chàng không cảm thấy kỳ quái sao?”
“Không phải nhạc phụ đã giải thích qua hay sao?” vẻ mặt Lý Mộ Bạch an tường, bình thản ung dung. “Là có cừu gia muốn tới trả thù, cho nêntránh đi trước.”
Mắt Nhiếp Đông Nhạn nhíu lại. “Chàng tin?”
Lý Mộ Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-so-tuong-tu-kho/117016/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.