Chương trước
Chương sau
Ngày cúng ông táo, là ngày tẩy trần,cũng là ngày tổng vệ sinh, vì để kịp lễ mừng năm mới, từng nhà bắt đầudọn dẹp từ phòng bếp, lau đồ vật, thay mới cửa sổ giấy, khiến cho trongngoài căn phòng rực rỡ hẳn lên.
Không cần phải nói, quét dọn Nhiếp phủrộng lớn cũng không phải chuyện dễ dàng, chỉ là mua hơn mười cái chổi,gần như, dường như huy động toàn bộ người trong phủ, bao gồm nữ chủ nhân của Nhiếp phủ ── vợ kế Hạnh phu nhân, nàng cũng chạy trước chạy saugiúp đỡ.
Ngoại trừ nam chủ nhân Nhiếp phủ Nhiếp Văn Siêu, ông vội vàng ở trong thư phòng đập bàn chửi ầm lên.
“Cái nha đầu gian trá kia, đến tất niên vẫn chưa trở lại, hay là nó không cần cái nhà này nữa sao?”
Dáng người thon dài, mặt trắng như ngọc, mặc dù Nhiếp Văn Siêu đã qua tuổi năm mươi, lại vẫn tuấn lãng sái dật,tuấn tú lịch sự, áo dài màu trắng bằng xa tanh càng lộ vẻ ung dung caonhã, nhưng giờ phút này, đừng nói cái gì cao nhã, ngay cả nửa điểm khíchất ông cũng không có, đều bị chính ông gào mất
“Rốt cuộc con có phái người đi thúc giục hay không?”
“Có a! Cha,” Nhiếp Nguyên Xuân thật cẩn thận nói. “Sau tháng tư sẽ quay về.”
“Nha đầu kia nói như thế nào?”
“Mọi người đi chưa gặp qua muội muội,chỉ thấy ông ngoại, ông ngoại nói…” Nhiếp Nguyên Xuân nuốt nước miếng.“Nói khi nào muội muốn trở về thì tự nhiên sẽ trở về.”
“Quỷ nha đầu kia… Quỷ nha đầu kia…”Nhiếp Văn Siêu tức giận đến nỗi lỗ mũi phun khí, phanh một tiếng ngồixuống, đã không biết nên mắng thế là tốt hay không nữa. “Rốt cuộc nàngmuốn như thế nào?”
“Có lẽ…” Nhiếp Nguyên Xuân chần chờ. “Có lẽ nàng là biết cha tính năm tới sẽ cho nàng thành thân, cho nên cố ýmuốn kéo dài tới ngày cuối cùng mới trở về.”
“Năm tới thành thân?” Nhiếp Văn Siêu lại là một trận rít gào. “Còn thành thân cái gì, người chạy, cái gì cũngchưa chuẩn bị, làm sao còn có thể thành thân!”
Nhiếp Nguyên Xuân không dám lên tiếng.
“Cái nha đầu kia…” Nhiếp Văn Siêu nghiến răng nghiến lợi nói. “Ta đã muốn nói cho chính nàng chọn còn không được sao?”
“Nhưng là muội không vừa ý những người mà chúng ta chọn cho nàng!” Nhiếp Nguyên Xuân buột miệng nói ra.
Phanh một tiếng cái bàn vỡ thành hainửa, Nhiếp Nguyên Xuân bị dọa sợ, không tự chủ được liên tục rút lui vài bước, chỉ sợ phụ thân tức quá không cẩn thận cũng đem hắn chém thànhhai nửa.
“Nàng không vừa ý?” Nhiếp Văn Siêu phẫnnộ điên cuồng hét lên, lại nhảy dựng lên. “Ta vì nàng chọn người thì cócái gì không tốt? Tư Mã Thanh Lam là con một của Hoài Nam Kiếm, anh tuấn tiêu sái, tao nhã, lại đã học hết chân truyền của phụ thân, vị hôn phunhư vậy còn không đủ để cho nàng hãnh diện ư?”
Nhiếp Nguyên Xuân không nói, cũng không phải hắn phải gả, hắn làm sao có tư cách bình luận.
“Còn có, Chu Diệu Quần kia mặc dù làcũng bình thường, cũng không võ công, nhưng đường đường là hoàng thânquốc thích, tùy nàng chọn gả cho người nổi tiếng mà cũng không đượcsao?”
Chẳng qua người ngạo mạn một chút.
“… Phách Vương Trang thiếu trang chủ là Phách Đạo Điểm, nhưng là không thể ngang ngược qua nàng được, nàng lại lo lắng cái gì ?”
Giống như đầu bò, ngay cả hắn cũng chướng mắt, muội vừa mới là lạ!
“… Thiếu chưởng môn phái Thiên Sơn cũng là kém chút, vậy không cần hắn cũng được.”
Đâu chỉ kém, căn bản chính là ẻo lả một chút!
“Ta thật sự không hiểu,” Nhiếp Văn Siêuảo não lại ngồi trở lại, đã tức không còn hơi. “Rốt cuộc là làm sao mànàng không hài lòng?”
Không hài lòng là cha giúp nàng chọn người.
“Này! Con tiểu tử này, vì cái gì không hé răng?”
Nhiếp Nguyên Xuân trừng mắt nhìn. “Có thật muốn con nói không? Lời nói thật?”
“Vô nghĩa!” Nhiếp Văn Siêu tức giận nói.
“Nhưng cha không thể giận con!”
“Tức giận? Còn có thể sinh tức giận cái gì?” Nhiếp Văn Siêu lẩm bẩm nói.”Ta đã không còn thở được!”
Nhiếp Nguyên Xuân thiếu chút nữa bậtcười, vội vàng nhịn xuống. “Kỳ thật, cha, nếu người cái gì cũng khôngnói, để mặc Tư Mã Thanh Lam tự mình theo đuổi muội, con nghĩ muội ấy sớm muộn gì cũng gật đầu, dù sao điều kiện hắn quả thật tốt, không soimói, nhưng cha cố tình đi trước chọn hắn tới cho muội muội tuyển, mặc kệ bọn con sẽ phản đối.”
Nhiếp Văn Siêu nhẫn nại nhắm mắt, rồi mở.
“Con là nói bất kể ta chọn ai cũng không được? Là ta chọn thì không được?”
Nhiếp Nguyên Xuân khụ khụ, gật đầu.
Sắc mặt Nhiếp Văn Siêu đờ đẫn ngây người một lát, sau đó cười khổ.
“Được rồi! Ta mặc kệ, để cho chính nàng chọn.”
Nhiếp Nguyên Xuân không khỏi há hốc miệng, cuối cùng không cần gà bay chó sủa.
“Đúng rồi, gửi phong thư cho Tư Mã Thanh Lam, hỏi hắn có nguyện ý tới thương lượng cùng chúng ta hay không.”Nhiếp Văn Siêu phất phất tay. “Nhanh đi, nếu không hắn sẽ không kịp.”
Nhiếp Nguyên Xuân kinh ngạc sửng sốt.
Cái này được gọi là cho chính nàng chọn ư?
♯♯♯♯♯♯♯♯♯♯♯♯
Trước tẩy trần ba ngày, Nhiếp Đông Nhạnrốt cục cũng trở lại Nhiếp phủ, hơn nữa đây là lúc tâm tình Nhiếp VănSiêu tốt nhất, hoàn toàn hắt cho hắn một bát nước lạnh.
Lúc ấy Nhiếp Văn Siêu đang cùng Tư Mã Thanh Lam vừa tới buổi sáng nói chuyện thân thiện.
“… Cho nên, hiền chất, trước hết ta không nhắc tới hôn nhân ở trước mặt Nhạn nhi, miễn cho nó cảnh giác với con.”
Tư Mã Thanh Lam cười. “Thanh Lam hiểuđược, theo như tính tình muội muội, ý của Thanh Lam là trước hết làm cho muội ấy gật đầu sau đó sẽ nhắc tới việc hôn nhân.”
“Thật tốt quá, quả nhiên hiền chất hiểu được lí lẽ, như vậy hiền chất có rảnh liền tới chơi nhiều một chút.”
“Nếu thế bá không phản đối, Thanh Lam tính ở lại một thời gian.”
“Không phản đối, không phản đối, thế bá ta là thật lòng tán thành!”
Vì thế hai người đồng thanh nở nụ cười, chỉ có Nhiếp Nguyên Xuân ở một bên cười khổ.
Nhân phẩm điều kiện Tư Mã Thanh Lam nàyquả thật tốt, mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, mười phần mười mỹnam, nếu võ học không uyên bác, kinh luân đầy bụng, hơn nữa đúng mức,tao nhã khiêm tốn, có thể có tật xấu một chút nho nhỏ ─
Mất hết hy vọng.
Bởi vì Nhiếp Văn Siêu cùng Hoài Nam Kiếm Tư Mã Nghị là bạn tri kỉ nhiều năm, từ sau khi Hoài Nam Kiếm chuyển nhà đến Hàng Châu, Tư Mã Nghị liền hai ba ngày mang con một đến Nhiếp phủ ở mấy ngày, lại nói tiếp Tư Mã Thanh Lam cùng muội muội coi như là có bảy năm “Giao tình”.
Vấn đề là mặc kệ Tư Mã Thanh Lam yêuthích muội muội đến cỡ nào, chỉ cần là Nhiếp Văn Siêu chọn người, muộimuội liền đánh chết sẽ không đồng ý, hơn nữa nàng cũng thẳng thắn nóicho ông như vậy, nhưng ông vẫn không chịu hết hy vọng, nếu ông thật sựhiểu muội muội, vì sao chưa rõ ý muội đã nói tuyệt đối không thể thaylòng đổi dạ?
“Về rồi! Về rồi!”
Lão nhị Nhiếp gia Nhiếp Nguyên Hạ vội vội vàng vàng tiến vào đại sảnh, nhìn xem Nhiếp Văn Siêu nhíu mày.
“Hốt ha hốt hoảng như vậy còn thể thống gì, ngay cả nói cũng nói không rõ, rốt cuộc là ai đã trở lại?”
“Muội muội a!”
Nhiếp Văn Siêu nao nao, lập tức nhếch miệng cười. “Này nực cười, hiền chất buổi sáng mới đến, nha đầu kia quá trưa thì trở lại, các ngươithật đúng là có duyên, ta xem…”
“Nàng còn dẫn theo nam nhân trở về.” Nhiếp Nguyên Hạ chậm rãi nói.
Nhiếp Văn Siêu lại ngẩn ra, khuôn mặt tươi cười chợt thành rít gào. “Con nói cái gì?”
Nhiếp Nguyên Hạ co rúm lại giống con khỉ. “Con… Con nói muội muội dẫn theo nam nhân trở về.”
“Nàng dám…” Dừng lại, liếc mắt một cái Tư Mã Thanh Lam bên cạnh,Nhiếp Văn Siêu xoa bóp mũi, cực lực làm cho chính mình tỉnh táo lại.“Ách, người hộ tống nàng trở về sao?”
“Hộ tống?” Nhiếp Nguyên Hạ còn lo lắng một chút. “Hình như không phải như vậy!”
“Thế là sao?”
Nhiếp Nguyên Hạ cười khổ. “Namkia nhân xem ra ngay cả chính hắn đều bảo hộ không được, sao có thể bảo hộ được muội muội!”
“Vậy hắn cùng tới làm cái gì?”
“Con làm sao biết.”
Nhiếp Văn Siêu còn hỏi lại, nghiệt nữ hại hắn hai ba ngày liền rítgào một lần đã xuất hiện ở cửa chính, chỉ thấy quần áo màu cùng thắtlưng màu đen với váy xanh ngọc, sóng mắt sắc mặt vui mừng chói lọi, nétmặt toả sáng, nhưng so với một năm trước càng thanh lệ tuyệt tục, kiềudiễm động lòng người.
Hơn nữa, quả nhiên bên người nàng mang theo một người nam nhân, một người…
Người đọc sách?!
Hai mắt Nhiếp Văn Siêu mở thật lớn, không thể tin được, tức giậntrừng mắt nhìn vị thư sinh nho nhã tuấn tú kia── xem ra ngay cả bó rơmcũng không xách nổi, không nghĩ nữ nhi như thế nào lại đi cùng loại namnhân này.
“Ở xa cũng nghe thấy tiếng rít gào của ngài, cha, nếu đã không chào đón con như vậy, thúc giục con trở về để làm chi nha!”
Cũng không thèm liếc mắt nhìn tới nữ nhi một cái, Nhiếp Văn Siêu hãycòn trừng mắt nhìn nam nhân bên người nàng, hận không thể dùng ánh mắtgiết chết tên kia.
“Hắn là ai vậy?”
“Lý Mộ Bạch,” Nhiếp Đông Nhạn cười dài vịn cánh tay Lý Mộ Bạch.”Phu quân của con.”
Nhiếp Văn Siêu đầu tiên là ngẩn ngơ, lập tức giống như bị kim đâm vào mông nhảy dựng lên.
“Ngươi nói cái gì?”
“Phu quân của con, tướng công của con, cũng là con rể của ngài, muộiphu Nhiếp Nguyên Xuân, tỷ phu Nhiếp Nguyên Bảo.” Nhiếp Đông Nhạn đắc ýdào dạt lớn tiếng tuyên bố. “Hay nói cách khác, nữ nhi của cha đã gả cho hắn, vào ngày Trung thu ấy, chúng con đã thành thân.”
“Ngươi… Ngươi thành thân?” Nhiếp Văn Siêu khó có thể tin lẩm bẩm nói, tiện đà nổi trận lôi đình đứng lên rống. “Không, ta không thừa…”
“Cha dám không thừa nhận?” Nhiếp Đông Nhạn sớm có chuẩn bị, vừa nghehắn rống to, lập tức càng lớn giọng rống lại. “Là ông ngoại quyết định,là chủ hôn, cha dám không thừa nhận?”
Miệng Nhiếp Văn Siêu mở lớn như trái dưa hấu, lại cũng không còn dũng khí, năm đó thiếu chút nữa bị nhạc phụ hắn chém, không phải đánh không lại, mà là đuối lý.
Nhiếp Đông Nhạn thấy thế mới buông ra cánh tay của Lý Mộ Bạch ra, “Mộ Bạch.” Cũng ám chỉ hắn có thể bái kiến nhạc phụ.
Lập tức Lý Mộ Bạch nhấc áo dài, quỳ xuống lạy. “Tiểu tế Lý Mộ Bạch bái…”
Đúng lúc Nhiếp Văn Siêu hoàn hồn, lại gầm lên giận dữ, “Ta không…”
“Cha dám không chịu?” Nhiếp Đông Nhạn lại thét chói tai. “Ông ngoạinói qua, nếu cha dám không chịu, ông sẽ lập tức đến rồi đánh chết têntiểu nhân hèn hạ trộm thê tử chưa qua cưới xin của người!”
Đông một chút, sắc mặt Nhiếp Văn Siêu xanh mét ngã ngồi trên ghế.
Nhiếp Đông Nhạn hừ hừ, lại thúc giục Lý Mộ Bạch. “Mộ Bạch, hiện tại có thể.”
“Tiểu tế Lý Mộ Bạch bái kiến nhạc phụ.” Lý Mộ Bạch một lần nữa bái kiến, thanh âm nhẹ nhàng tinh tế dường như nghe không rõ.
Sắc mặt Nhiếp Văn Siêu càng đen, cắn chặt răng không dám rên mộttiếng, khuôn mặt kia nói có bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi,Nhiếp Đông Nhạn hướng hắn làm cái mặt quỷ, sau đó tự kéo Lý Mộ Bạchđứng dậy.
“Tốt lắm, nếu đã bái kiến qua, thì không cần để ý tới nữa. Đến, thiếp giới thiệu với chàng. Này! Hai người ngu ngốc miệng rộng kia là đại cacủa thiếp Nhiếp Nguyên Xuân cùng nhị ca Nhiếp Nguyên Hạ; vị có vẻ mặtđần độn này là Tư Mã Thanh Lam, hắn là con một của bằng hữu tốt của chathiếp, giống như là một ca ca khác của thiếp.”
Nàng giới thiệu từng người.
“Thiếp còn có một vị tỷ tỷ Nhiếp Thu Đường, nàng gả đến Vân Nam; Hạnh di là vợ lẽ của cha, Nhiếp Nguyên Bảo là đệ đệ cùng cha khác mẹ vớithiếp, hai người bọn họ cũng không quá quan tâm tới thiếp, thiếp cũngkhông thích bọn họ; Nhị thúc Nhiếp Dũng Siêu mãnh liệt giống Trương Phi, theo cha thiếp từ nhỏ; đường ca Nhiếp Nguyên Hồng cùng đại ca chỉ kémnhau mấy tuổi, còn không chưa có thê tử, nhưng thật ra hai vị đường tỷđều gả đi, cái khác…”
Di chuyển ánh mắt, Nhiếp Đông Nhạn suy nghĩ một chút, “A! Đại khái cứ như vậy, có cơ hội gặp đại tẩu thì sẽ giới thiệu sau.” Lại chuyển ánhmắt tới người vẫn đang tức giận mình. “Cha, trước hết nói cho rõ đã! Qua năm mới chúng con sẽ đi.”
“Qua năm mới sẽ đi?” Nhiếp Văn Siêu kinh hô, sự việc đầy kinh ngạclập tức càng dọa thần chí hắn. “Không được!” Cho dù như thế nào, trướclưu nàng lại rồi nói sau, “Vấn đề” khác … Từ từ nói sau.
“Vì cái gì không được?” hai tay Nhiếp Đông Nhạn đặt lên thắt lưng,hùng hổ. “Con đã gả cho người ta, không trở về nhà chồng, ở lại nhà mẹđẻ để làm chi, nuôi côn trùng à?”
“Vì cha muốn làm rõ, kia…” Nhiếp Văn Siêu chán ghét liếc nhìn Lý MộBạch. “Tên kia là một người như thế nào cha cũng không biết, như vậy đãđem nữ nhi bảo bối của ta mang đi, hắn rốt cuộc có hay không đem ta đểvào mắt?”
“Chẳng phải bản thân ngài, năm đó vừa thấy ông ngoại, hôm sau liềnbiến mất không thấy tăm hơi, ngay cả lời cáo biệt cũng không có.” NhiếpĐông Nhạn không lưu tình chút nào lại bới móc vết sẹo cũ. “Chúng con còn tốt hơn lão nhân gia nhiều, ở lại vài ngày là tốt lắm rồi!”
“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi là nữ nhi không ra gì!” Nhiếp Văn Siêu giận sôi lên, nếu hắn có râu, khẳng định đã sớm bị thổi hết. “Cha nói mộtcâu, ngươi liền nói lại cha hai câu!”
“Ai bảo cha đuối lý, con…”
“Nhạn Nhạn.”
Đột nhiên Nhiếp Đông Nhạn câm mồm, ngửa mặt lên nhìn lại phu quân. “Mộ Bạch?”
“Nhạc phụ nói rất đúng,” Lý Mộ Bạch nhỏ giọng nói. “Dù sao là ngườilàm cha cũng phải biết quan tâm đến nữ nhi của mình, đây là nhạc phụquan tâm nàng.”
“Mới là lạ!” Nhiếp Đông Nhạn buông mắt lẩm bẩm.
“Nhạn Nhạn…” Đợi Nhiếp Đông Nhạn nhìn lên, Lý Mộ Bạch mới tiếp tục nói: “Nghe ta, hử?”
Nhiếp Đông Nhạn thở dài thật to. “Thôi được!” Chuyển ánh mắt, nàng lại hỏi lại, “Vậy cha muốn chúng con ở lại bao lâu?”
Giọng nói không tránh khỏi mấy phần khó chịu!
“Cha làm sao biết mất bao lâu để hiểuđược hắn,” không cam lòng, Nhiếp Văn Siêu tức giận nói. “Trước hết lưulại trên hai tháng đi!”
“Hai tháng?” Nhiếp Đông Nhạn sợ hãi kêu. “Lâu như vậy? Con…”
“Nhạn Nhạn.”
“… Hai tháng thì hai tháng.”
Nhiếp Văn Siêu không nhìn không giận,càng xem càng tức giận, đứa con gái bất thường này chưa từng làm cho hắn hài lòng, hơn nữa cá tính cường ngạnh ai nói cũng không nghe, lúc nàycư nhiên đối với cái tên bên người nàng nói gì nghe nấy, quả thực chínhlà muốn chọc tức cha già này mà.
Được được được, hắn trước hết đến xemxem tên kia rốt cuộc có bao nhiêu vĩ đại, có thể làm cho nữ nhi ngangbướng của hắn phục tùng như vậy!
♯♯♯♯♯♯♯♯♯
“Tiểu thư!”
Một tiếng thét chói tai làm ngay cảNhiếp Đông Nhạn cũng thối lui vài bước, lại bị bóng người ập đến đẩynàng ngã lùi ra sau ba bước lớn, nàng không khỏi phát ra một trận rênrỉ.
“Trời ạ, Thu Hương, tính nhẫn nại củangươi chưa tiến bộ được bao nhiêu, nhưng thật ra tiếng thét chói tai đãtiến bộ rất nhiều.”
“Thật quá đáng, tiểu thư, ngài cứ mặc kệ Thu Hương như vậy, hại Thu Hương bị lão gia mắng, phu nhân thấy ThuHương liền nhéo tai,” bình thường nhìn qua nha hoàn Thu Hương cử đángyêu xinh đẹp lúc này thật sự không quá đáng yêu, khuôn mặt đầy nước mũicùng nước mắt. “Thu Hương thật đáng thương a!”
“Ta không phải cố ý.” Nhiếp Đông Nhạnlẩm bẩm, sau đó vỗ vỗ Thu Hương. “Được rồi, được rồi, lúc này ta phảirời khỏi thì nhất định sẽ mang ngươi đi, như vậy là được chứ gì?”
“Tiểu thư ngài còn phải rời khỏi?” Vẻ mặt Thu Hương đầy kinh ngạc. “Không cần đi! Tiểu thư, chúng ta…”
“Yên tâm, lần này chúng ta quang minhchính đại rời Nhiếp phủ.” Nhiếp Đông Nhạn thần bí chớp mắt, sau đó mộttay kéo Lý Mộ Bạch qua. “Thế nào! Gặp cô gia rồi nói sau.”
Thu Hương ngẩn ngơ, chợt thét chói tai, “Cô gia?”
Nhiếp Đông Nhạn bịt lỗ tai. “Đúng rồi, đúng rồi, ta thành thân thôi! Hắn chính là phu quân của ta.”
Thu Hương không thể tin nhìn Lý Mộ Bạch một chút, đem Nhiếp Đông Nhạn đến một bên nơm nớp lo sợ hỏi: “Lão… Lão gia biết không?”
“Biết rồi!”
“Lão gia kia…” Thu Hương nuốt nước miếng. “Không tức giận sao?”
“Tức giận! Sao không tức giận, nếu không phải ta dùng ông ngoại dọa cha, cha đã sớm đập cả Nhiếp phủ này thànhngói nát rồi.” Nhiếp Đông Nhạn vui sướng khi người gặp họa nói. “Phảibiết rằng, đây chính là ông ngoại giúp ta việc hôn nhân, cha dám khôngphục sao?”
“A, đúng! Có Tông lão gia tử ở, ngài sẽkhông phải lo lắng.” Thu Hương yên tâm, lập tức xoay người sang chỗ khác nhấc áo thi lễ Lý Mộ Bạch, hai mắt còn hướng lên trên vụng trộm đánhgiá hắn. “Tiểu tỳ Thu Hương bái kiến cô gia.” Có thể làm cho tiểu thưngoan ngoãn thành than, nam nhân nhất định rất giỏi, nhưng mà…
Sao nhìn vị cô gia này không vĩ đại như vậy?
Lý Mộ Bạch nâng tay đỡ. “Không cần đa lễ.”
Trời ạ, vị này cô gia là thân mình có bệnh gì sao, nói chuyện sao nhỏ nhẹ như vậy?
“Cám ơn cô gia.” Thu Hương cõi lòng đầynghi hoặc lại cúi xuống, đứng thẳng thân mình, đang muốn nói cái gì vớiNhiếp Đông Nhạn, người lại tùy tay đem hai cái bọc hành lý ném cho nàng, cứ thế kéo Lý Mộ Bạch vào phòng, nàng ngây cả người, ôm chặt bọc hànhlý đuổi theo sau.
“Mộ Bạch, mệt mỏi sao? Có muốn ngủ một lát hay không?”
“Ta không sao, nhưng thật ra…” Lý MộBạch ngồi xuống ở bên cạnh bàn, Nhiếp Đông Nhạn tự tay bưng chén trànóng cho hắn, hắn ý bảo nàng cũng ngồi xuống. “Khi nào thì muốn đi báitế nhạc mẫu?”
Nhiếp Đông Nhạn cảm thấy vô cùng tủi thân nở nụ cười. “Sáng sớm ngày mai phải đi.”
“Sáng sớm ngày mai sao?” Lý Mộ Bạch trầm ngâm một lát. “Không, như vậy không ổn, bất cứ lúc nào ta cũng có thểbái kiến Hạnh phu nhân, cho nên, hiện tại phải đi đi! Đi bái tế nhạc mẫu trước sau lại bái kiến Hạnh phu nhân, như vậy có vẻ thích hợp chứ?”
Nghe vậy, đôi mắt Nhiếp Đông Nhạn nhất thời đỏ, mũi cảm thấy chua xót.
Hiện tại, nàng không chỉ tủi thân, càngcảm động, nàng nói chuyện cho hắn nghe cũng không nhiều, chỉ là bề ngoài thôi, dường như cái gì cũng đều không rõ ràng lắm, nhưng hắn có thểtheo một chút bề ngoài mà hiểu được những sự việc mà nàng chưa từng nóira, cảm nhận được đau xót của lòng nàng.
“Được, chúng ta hiện tại phải đi.” Nànglặng lẽ lau đi nước mắt ở khóe mắt, sau đó quay đầu phân phó Thu Hương.“Thu Hương, đi chuẩn bị hương nến, chúng ta muốn đi bái tế mẹ ta.”
“Sao? A, phải.”
Thu Hương kinh ngạc xoay người rời đi,cảm thấy cô gia thật là có chút giỏi giang, từ sau khi phu nhân qua đời, tiểu thư chưa từng rơi nửa giọt nước mắt nào, ngay cả cổ họng cũngkhông phát ra nửa tiếng, nhưng lúc này cô gia chẳng qua nói vài câu,tiểu thư liền đỏ mắt, thanh âm nghẹn ngào.
Quả thật số một!
“Nhạn Nhạn…” Lý Mộ Bạch nhẹ nhàng cầmđôi bàn tay mềm mại của Nhiếp Đông Nhạn, “Ta nhất định sẽ đối đãi vớinàng thật tốt, chiếu cố nàng, hơn nữa tuyệt không có nữ nhân khác, chonên…” Hắn nâng cắm của nàng lên, dịu dàng nhìn nàng. “Đi mặc bộ quần áođẹp nhất của nàng, để cho nhạc mẫu nhìn nữ nhi của nàng rất tốt, để nàng an tâm, sao?”
Rốt cuộc nhịn không được, nước mắt Nhiếp Đông Nhạn chảy xuống cuồn cuộn giống như tuyến trân châu bị chặt đứt.
“Được, thiếp sẽ mặc đẹp, để cho mẹ thiếp biết thiếp gả cho một phu quân tốt nhất trên đời, thiếp sẽ rất hạnh phúc!”
Đúng vậy, nàng muốn cho mẹ nhìn xem, mẹ chọn lầm nam nhân, nhưng nàng không có, nàng chọn nam nhân tốt nhất.
♯♯♯♯♯♯♯♯♯♯
Bữa cơm đoàn viên vào đêm ba mươi, nhưng Nhiếp phủ ăn cơm tất niên không đến một nửa mà bắt đầu đốt pháo, sau đó trực tiếp tan cuộc.
“Thế nào! Mộ Bạch, thiếp giúp chàng bóc tôm, chàng mau ăn, bằng không sẽ không ngon.”
“Nào, Mộ Bạch, vịt nướng này vừa thơm lại vừa giòn, chàng nếm thử.”
“Còn có con cá này, Mộ Bạch, rất tươi nha!”
“Có muốn uống canh không, Mộ Bạch? Thiếp múc giúp chàng.”
Từ khi thức ăn được mang lên, chỉ thấyNhiếp Đông Nhạn ở đàng kia vội vội vàng vàng, chính mình chưa ăn gì,thức ăn ngon đều bị nàng đi đoạt lấy đi đặt ở trong bát của Lý Mộ Bạch,những người khác trợn mắt há hốc mồm nhìn xem, bao gồm Tư Mã Thanh Lam.
Không có bởi vì Nhiếp Đông Nhạn đã thành thân mà hắn rời đi, vẫn ở lại Nhiếp phủ đón lễ mừng năm mới, có lẽ hắncũng muốn nhìn một chút đến tột cùng nam nhân như thế nào mà có thể làmcho Nhiếp Đông Nhạn cam tâm tình nguyện khuất phục!
“Được rồi, Nhạn Nhạn, ta đủ rồi, nàng cũng ăn chút đi!”
“Được, chờ thiếp gỡ thịt cua cho chàng đã.”
Ngoại trừ mẹ của nàng, đời này chưa từng thấy nàng đối ai tốt như vậy, Nhiếp Văn Siêu nhìn xem nói không ra lời, Hạnh phu nhân ở một bên càng xem càng tức giận.
Ăn gan hùm mà dám mang con gái yêu quý nhất của hắn đi!
“Thật sự là, có nam nhân sẽ không cầncha mẹ, tâm tư nữ nhân hướng ra ngoài, những lời này nói thật đúng mộtchút cũng không sai nha!” Bà châm chọc khiêu khích nói.
“Hạnh di bàcũng không phải là nữ nhân sao?” Cũng không ngẩng đầu lên, Nhiếp ĐôngNhạn chuyên tâm lột thịt cua. “Hơn nữa, có nam nhân sẽ không nhớ cha mẹtốt hơn so với loại không lập gia đình liền đã quên cha mẹ, còn chạy tới nhà nam nhân rồi ỷ lại người ta!”
Sắc mặt Hạnh phu nhân đột nhiên chuyểnbiến, “Ngươi nói cái gì?” Từ xấu hổ chuyển thành giận dữ chất vấn bénnhọn chọc thủng màng tai.
“Như thế nào, ta nói sai cái gì?” NhiếpĐông Nhạn ra vẻ không biết ngẩng đầu đến. “Ngươi tức giận làm chi a? Tanói là bà sao? Ai nha, bà chính mình thừa nhận thôi, thật mất mặt a!”
“Này…”
“Đủ!” Nhiếp Văn Siêu bỗng nhiên hét lớnmột tiếng. “Hai người các ngươi chỉ cần gặp mặt thì không để yên, đây là bữa cơm đoàn viên, các ngươi không thể đình chiến một hồi sao?”
“Rõ ràng là nàng khiêu khích trước thôi!” Nhiếp Đông Nhạn nói thầm.
“Ta nào có!” Hạnh phu nhân đánh chếtkhông thừa nhận, hơn nữa tròng mắt vừa chuyển, ác ý lại hiện lên. “Được, đừng nói ta không có ý tốt, hiện tại ta là tốt ý nhắc nhở ngươi, phuquân của ngươi đã bái kiến qua ta, cũng nên để cho hắn đi bái tế tỷ tỷchứ!”
“Không cần, ngày đó về chúng ta bái kiến qua phụ thân sau trước hết bước vào tế bái mẹ ta, rồi trở về bái kiếnHạnh di nương.” Nhiếp Đông Nhạn ngọt ngào cười. “Là Mộ Bạch nhắc nhở ta, thật có lỗi à.”
Sắc mặt Hạnh phu nhân lại biến, lần này bùng nổ lửa giận là với Lý Mộ Bạch.
“Ý ngươi là gì? Dám…”
“Hắn làm sai rồi sao?” Không đợi Lý MộBạch đáp lời, Nhiếp Đông Nhạn liền rít gào. “Nói thế nào bà cũng là vợlẽ, mẹ ta mới là phu nhân, hơn nữa mẹ là người dưỡng dục sinh thành rata, Mộ Bạch nói đi bái tế mẹ ta trước có cái gì không đúng?”
Tư Mã Thanh Lam thủy chung im lặng không nói gì như có suy nghĩ gì nhìn Lý Mộ Bạch một chút, lại quay về Nhiếp Đông Nhạn.
Là vì như vậy sao?
Nếu là hắn, hắn tuyệt sẽ không nói đibái tế mẹ ruột của nàng trước, bởi vì hắn không thể nghĩ đến việc này,trên thực tế, không có bất luận kẻ nào lại nghĩ như vậy, người chết luôn bị đẩy sau người sống.
Nhưng Lý Mộ Bạch lại nghĩ như vậy.
Bất giác Tư Mã Thanh Lam nhíu mày. Vì cái gì Lý Mộ Bạch dự đoán được, hắn lại không thể tưởng được?
“Mẹ ngươi đã chết…” Nữ kia nhân còn sống thì nàng không đặt lên đầu, bây giờ còn bị người chết đặt ở dưới sao?
Hạnh phu nhân còn muốn giành thắng lợi, không nghĩ tới mới một câu liền châm ngòi lửa giận hừng hực của Nhiếp Đông Nhạn.
“Mẹ ta đã chết bà có thể chiếm vị trícủa người,” nàng giận không thể nhảy dựng lên rống to, “Mẹ ta đã chết bà cũng có thể lấy đi xiêm y của người đổi thành của ngươi, mẹ ta đã chếtbà còn có thể đánh cắp đồ cưới ông ngoại đưa tới riêng cho mẹ ta, châubáu trang sức cùng chồn tía, hắc điêu, ngân điêu tam văn kiện điêu da.Mà bà…”
Đột nhiên mà chuyển hướng Nhiếp Văn Siêu, tiếp tục rống to.
“Người là kẻ bạc tình, cha phụ bạc tấmchân tình của mẹ chưa đủ hay sao? Con cho cha biết Hạnh di trộm trangsức của mẹ cùng điêu da, thế nhưng cha cũng nói mẹ đã chết không cầndùng vài thứ kia, cha biết không? Mẹ sở dĩ tuyệt đối không thể lấy trang sức cùng điêu da làm tang lễ, là vì mẹ biết Hạnh di tuyệt đối sẽ khôngthay ta chuẩn bị đồ cưới, cho nên cố ý muốn lưu lại cho ta, nhưng Hạnhdi lại ngay cả cái này cũng muốn trộm không để lại thứ gì, nửa cái nhẫncũng không lưu cho ta, chỉ còn lại có hộp trang sức trống trơn…”
Nàng nghẹn ngào.
“Trước khi mẹ qua đời thường đặt contrên cổ, trên tay, trìu mến nói cho con biết… Đó là lưu cho con mặc khilàm tân nương… Mặc, tất cả… Tất cả đều bị trộm sạch, con… con chỉ có thể ôm một cái hộp trang sức không nhớ… Nhớ lại giọng nói và dáng điệu nụcười của mẹ…”
Lý Mộ Bạch yên lặng đứng dậy đem nàng ôm vào lòng, nàng đơn giản tựa vào trước ngực hắn gào khóc, hắn áy náy gật gật đầu mọi người, sau đó mang theo nàng xoay người rời đi.
Hơn nữa ngày, trên bàn cơm là một mảnhkhó chịu làm cho người ta đau thương trầm mặc, không ai hé răng, khôngai có gì động tĩnh. Sau đó…
“Trả lại cho nàng.” Nhiếp Văn Siêu mặt không chút thay đổi nói.
“Lão gia?” Hạnh phu nhân không yên dò xét trượng phu.
“Trang sức cùng điêu da, toàn bộ trả lại cho nàng.”
“Nhưng là…” Này đều là châu báu quý hiếm ở quan ngoại mới có như vậy, Trung Nguyên hiếm thấy, nhất là kia ba văn kiện điêu da, nàng sao bỏ được trả lại trở về.
“Đó là đồ cưới của nàng.”
“Chúng ta có thể chuẩn bị một phần khác cho nàng thôi!” Nàng không cam lòng a!
“Trả lại cho nàng.”
“Nhưng… Nhưng thiếp đã tặng cho người khác…” Nàng định lừa bịp cho qua.
Nhiếp Văn Siêu hướng trên bàn đập mộtquyền mạnh, đĩa thức ăn toàn bộ lăn lộn, lại rít gào một tiếng giống như sư tử, “Toàn bộ trả lại cho nàng, nghe thấy không?”
Hạnh phu nhân sợ hãi nhảy dựng lên, vộivàng gật đầu, “Dạ dạ dạ, thiếp hiện tại trả lại cho nàng.” Lập tức hốtha hốt hoảng chạy.
Mà Tư Mã Thanh Lam vẫn như cũ kinh ngạc không thôi.
Vậy mà nàng lại khóc!
Từ mười tuổi Nhiếp Đông Nhạn đã không khóc, nhưng bây giờ lại ở trước mặt mọi người, là vì cái gì?
Bởi vì Lý Mộ Bạch ở bên người nàng sao?
Tư Mã Thanh Lam lẳng lặng hạ đôi mắt xuống, suy nghĩ sâu xa.
Lý Mộ Bạch kia, bề ngoài nho nhã thanh tú văn sinh, rốt cuộc hắn là người như thế nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.