Ngày cúng ông táo, là ngày tẩy trần,cũng là ngày tổng vệ sinh, vì để kịp lễ mừng năm mới, từng nhà bắt đầudọn dẹp từ phòng bếp, lau đồ vật, thay mới cửa sổ giấy, khiến cho trongngoài căn phòng rực rỡ hẳn lên.
Không cần phải nói, quét dọn Nhiếp phủrộng lớn cũng không phải chuyện dễ dàng, chỉ là mua hơn mười cái chổi,gần như, dường như huy động toàn bộ người trong phủ, bao gồm nữ chủ nhân của Nhiếp phủ ── vợ kế Hạnh phu nhân, nàng cũng chạy trước chạy saugiúp đỡ.
Ngoại trừ nam chủ nhân Nhiếp phủ Nhiếp Văn Siêu, ông vội vàng ở trong thư phòng đập bàn chửi ầm lên.
“Cái nha đầu gian trá kia, đến tất niên vẫn chưa trở lại, hay là nó không cần cái nhà này nữa sao?”
Dáng người thon dài, mặt trắng như ngọc, mặc dù Nhiếp Văn Siêu đã qua tuổi năm mươi, lại vẫn tuấn lãng sái dật,tuấn tú lịch sự, áo dài màu trắng bằng xa tanh càng lộ vẻ ung dung caonhã, nhưng giờ phút này, đừng nói cái gì cao nhã, ngay cả nửa điểm khíchất ông cũng không có, đều bị chính ông gào mất
“Rốt cuộc con có phái người đi thúc giục hay không?”
“Có a! Cha,” Nhiếp Nguyên Xuân thật cẩn thận nói. “Sau tháng tư sẽ quay về.”
“Nha đầu kia nói như thế nào?”
“Mọi người đi chưa gặp qua muội muội,chỉ thấy ông ngoại, ông ngoại nói…” Nhiếp Nguyên Xuân nuốt nước miếng.“Nói khi nào muội muốn trở về thì tự nhiên sẽ trở về.”
“Quỷ nha đầu kia… Quỷ nha đầu kia…”Nhiếp Văn Siêu tức giận đến nỗi lỗ mũi phun khí, phanh một tiếng ngồixuống, đã không biết nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-so-tuong-tu-kho/117014/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.