Nhã Khanh bắt đầu không nghe lời, cơn đau làm em không suy nghĩ được gì ngoài cầu xin chị và tìm cách che chắn cho cái mông. Mẫn Vy đành phải dùng biện pháp mạnh: chị kéo tay nó giữ đằng sau lưng, thế là hết xoa cũng khỏi bấu vào đâu cho bớt đau. Em khóc ròng ròng, ai nghĩ một đứa con gái 26, 27 tuổi lại sợ ăn đòn thậm chí là phải nằm ra để bị chị phạt đòn thế này đâu.
Chát... chát... chát... chát... chát...
Chát... chát... chát... chát... chát...
- Oaaa... chị ơi... chị Vy đau.. em đau... đừng đánh nữa. Chị Quỳnh... em đau... - do khi nãy em không nghe lời, Mẫn Vy lại tăng lực đánh để em hết lỳ.
10 roi nữa lại giáng xuống, 30 roi nhẹ nhàng trôi qua nhưng Nhã Khanh đang chịu một cơn nóng rát khó tả. Mông em co lại, thả lỏng liên hồi, từ bên trong cũng có thể cảm nhận được hơi nóng. Độ rát ngày càng tăng, em vừa rát vừa đau không chịu thấu. Nước mắt, nước mũi chảy ròng ròng. Em gục đầu, co chân cho đỡ đau nhưng không khá hơn là bao. Khánh Quỳnh lúc này nghe em ho đến thở loạn xạ nên cuối cùng cũng không đành lòng mà quay lại nhìn.
- Thôi Vy, thôi Vy...
Chị giằng tay Mẫn Vy lại, lấy cây thước cất vào tủ. Mẫn Vy từ đầu đến giờ vẫn đánh với tần suất rất đều đặn, từ tốn nhưng thước nào ra thước đó. Mẫn Vy biết em đau cỡ nào chứ nhưng em lớn cỡ này rồi còn hành động như thế làm chị càng thấy có lỗi vì hơn 20 mấy năm qua đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-se-mai-yeu-em/957657/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.