Nó leo lên ngủ kế bên Khánh Quỳnh, nó nhỏ con với cả giường rộng nên cũng không sao. Ngủ tới sáng, nó dậy không thấy Khánh Quỳnh đâu thì bắt đầu hoảng. Vừa mang giày vào, đi ra tới cửa thì Mẫn Vy đi đến, chị mặc áo blouse, đeo khẩu trang, khí phách đó khác hẳn ở nhà làm nó toát cả mồ hôi, giờ ăn nói sao đây, mới sớm không ăn chửi được.
- Chị... giờ chị ra trực hả? - nó cố níu chị lại ở cửa không cho vào nhưng mà Mẫn Vy đâu có dễ dụ vậy.
- Khánh Quỳnh đâu? - chị nghiêm mặt lại nhìn nó.
- Dạ, em... Chị khoan đừng nổi cáu, để em gọi điện nha.
Bốp, bốp... - Mẫn Vy tiện tay lôi nó vô phòng, đè xuống giường đánh cho hai phát thật đau trong khi chân nó vẫn còn quẫy đạp dưới đất.
- Đau em, mới sáng đã đánh người ta rồi, đau quá à. - nó xoa xoa mông chỗ chị mới đánh, nay chị đánh gì mà mạnh tay vậy không biết. Nó mếu luôn rồi kìa.
- Hai người làm gì mà sáng sớm đã to tiếng vậy? - Khánh Quỳnh từ đâu xuất hiện, cứu nó một màn thua trông thấy.
- Chị đi đâu vậy hả? Chị Vy đánh em nè! - con nhỏ mới tí đã khóc lên rồi. Mới sáng sớm đã bị Mẫn Vy la còn thêm chị người yêu kia không nghe lời nên nó tức mình khóc.
- Chị xin lỗi, tại nãy chị gặp người quen mà thấy em ngủ nên không kêu dậy. Nín nín chị xoa, không đau không đau. - Quỳnh cao hơn nó cái đầu, ôm con bé gọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-se-mai-yeu-em/957652/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.