Suốt hôm nay, khoa chị không có bệnh mới, tương đối thoải mái. Trưa chị hẹn cô nhóc đi ăn, hết bữa trưa, chị chở nó về cửa hàng rồi mới tranh thủ quay về bệnh viện làm việc.
Rõ là khi nãy chị dặn nó tối nay đi chơi với chị nên phải về sớm. Vậy mà tới giờ cũng hơn 7h tối rồi mà chả thấy mặt mũi con bé đâu. Chị lo lắng, bật định vị lên xem nhưng chẳng có tín hiệu. Bỗng điện thoại reo lên:
- Alo, dạ được rồi con ra liền.
Chị vừa nhận cuộc điện thoại từ ai đó thì liền lao lên phòng thay đồ rồi chạy như bay ra ngoài. Cô giúp việc cũng đã quen thấy chị vội vã như thế, 1 là vì nó, 2 là bệnh nhân, chỉ có thế.
Chị lái xe băng băng trên đường, lao nhanh qua từng con phố. Cuối cùng, chiếc xe dừng lại ở một toà nhà sang trọng giữa thành phố. Bước vào trong, không khỏi choáng ngộp với vẻ nguy nga ấy. Một người phụ nữ đang ngồi đó với nét mặt hiền từ nhìn về phía chị.
- Mẹ, sao mẹ về Việt Nam mà không báo con vậy?
Thì ra là mama của chị nên mới vội vội vàng vàng thế kia dù trong lòng đang lo sốt gió cho con nhóc của mình.
- Mẹ tạo bất ngờ cho con thôi mà. Chuyện tình yêu hai đứa sao rồi?
- Sao... sao mẹ biết? Mà mẹ ở đây mấy ngày rồi à hay mẹ mới về vậy? - chị bàng hoàng hẳn, không ngờ mẹ chị còn hơn là thám tử thế này.
- Con cái mình làm gì còn không biết thì sao mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-se-mai-yeu-em/957642/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.