Ở góc rẽ Quân phủ có một người đang đứng chờ ở đó cùng với hai con ngựa,Liễu Nham nhìn thấy hai con ngựa lập tức hỏi: "Chúng ta mỗi người cưỡimột con ngựa đúng không?"
"Đương nhiên, chứ ngươi nghĩ sao?" vẻ mặt Ám Ngũ không thay đổi trả lời, không thèm để ý đến vẻ mặt khó coi của Liễu Nham.
"Thế nhưng mà? ? ? Nhưng mà, ta không biết cưỡi ngựa." Liễu Nham cũng thảnnhiên nói, ai nói ở thế giới nữ tôn nữ tử thì nhất định phải biết cưỡingựa, nàng chính là không biết cưỡi đấy.
Nàng cũng không phải là nhân sĩ võ lâm. Nàng nhìn chằm chằm Ám Ngũ, như là nói, ngươi cũng trông thấy đó.
Cuối cùng, Liễu Nham và Ám Ngũ cùng cưỡi chung một con ngựa. Nàng ngồi ởphía sau Ám Ngũ, ôm thật chặt hông Ám Ngũ, ở mọi thời khắc nàng đều cảmgiác có nguy cơ bị quăng xuống, cái này so với ngồi tàu lượn siêu tốccòn kích thích hơn.
Chạy nửa ngày đường, mặt trời chiều ngả vềphía tây, Liễu Nham cảm thấy hoa mắt chóng mặt, thật sự không chịu nổi,nàng bảo Ám Ngũ ngừng lại."Ám Ngũ, sắc trời đã tối, hôm nay không đitiếp nữa, ở lân cận tìm một chỗ nghỉ lại đi." Nếu như tiếp tục đi nữa,nàng thật sự xong đời rồi.
Vì vậy, hai người ngủ lại ở một kháchđiếm tại ngoại ô Đô thành. Liễu Nham vừa tắm rửa xong, nghe thấy ngoàicửa có tiếng động lớn ồn ào.
"Cái gì, sao lại không còn phòng hảo hạng? Ngươi biết gia nhà ta là ai hay không?" Một người ở bên ngoài hùng hùng hổ hổ nói.
Chưởng quỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-say-me-quan/3249804/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.