Mặc dù Liễu Nham không biết võ công, nhưng nàng cũng có thể nhìn ra đượcchút manh mối, lúc ấy nàng đã cảm thấy hai nữ tử đang đánh nhau cùngĐường Ninh dường như chân tay có chút gò bó, không dám dùng hết toànlực. Nhưng nàng cũng không kịp ngẫm nghĩ nữa, chạy thoát chết vẫn quantrọng hơn, nàng tiện tay ném ra một viên đạn khói, ôm Quân Lưu Niên sửdụng khinh công chạy thoát.
Thật vất vả mới chạy ra khỏi rừngmai, đi tới thị trấn, tìm một quán trà ở phụ cận nghỉ một chút. Kỳ quáilà không có ai đuổi theo, khinh công của nàng đã giỏi đến trình độ nàysao? Nàng sờ túi nhỏ bên hông, móc ra một viên đạn màu bạc.
Hìnhnhư viên này mới là đạn khói! Như vậy viên nàng đã ném ra kia là? ? ?trời ạ, nàng thật vất vả mới chế được viên thuốc kìm hãm nội lực, lạiquăng ra dễ dàng, thảo nào lại thuận lợi chạy thoát được như vậy.
Nàng uống hết một ly trà, thở hổn hển mấy cái, cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Nhìn Quân Lưu Niên ở trong ngực, tay hắn vẫn luôn ôm chặt lấy cổ củanàng, chạy được nửa đường hắn liền ngất đi.
Bởi vì thời gian nàng ôm hắn phi thân ở trên không quá lâu cho nên sắc mặt hắn mới ửng đỏ,hai mắt nhắm nghiền, lông mi thật dài khẽ run, đôi môi lại tựa như mộtquả anh đào mời người ta hái. Lúc này ngồi ôm mỹ nhân trong lòng mà tâmvẫn không loạn chắc chỉ có Liễu Hạ Huệ mà thôi, Liễu Nham tự nhận mìnhkhông thể đạt được cảnh giới giống như vị nhân huynh kia, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-say-me-quan/3249802/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.