Buổi tối Liễu Nham đáp ứng lời mời ăn tối chung với Quân Lưu Niên , pháthiện sắc mặt của hắn thật sự không được tốt, nàng cau mày nói.”Công tử,ngươi thấy không thoải mái sao?”
“Không có việc gì.” Nhịn đau đã trở thành thói quen của hắn.
“Nếu như ngươi cảm thấy có chỗ nào khó chịu ngươi nhất định phải nói cho tabiết, bệnh nhẹ không trị sẽ thành bệnh nặng đấy.” Liễu Nham thật caohứng rốt cục bây giờ nàng có thể cùng hắn chung sống hoà bình rồi.
“Ngươi vẫn luôn ở chỗ của Thái bà bà tự mình nấu cơm ăn?”
“Ồ.” Xem ra mọi cử động của ta ở Quân gia không thoát khỏi con mắt Quận chúa và thiếu gia.
“Quân phủ không thể ủy khuất ngươi như vậy được, chẳng nhẽ ngay cả ăn cơmcũng không thể cho ngươi ăn không? Tuy rằng ngươi không phải là Thê chủcủa ta, Nhưng Quân phủ ta còn không đến mức phải đối đãi với ngươi nhưthế này! Nếu truyền ra ngoài sợ rằng Quân Lưu Niên ta lại trở thànhngười lòng dạ rắn rết ngược đãi Thê chủ.” Quân Lưu Niên không biết cơntức giận này của mình là từ đâu tới đây.
Liễu Nham có chút khóhiểu, vì sao hắn phải tức giận? Là sợ chuyện này truyền đi làm hỏng mấtthanh danh của hắn ư? Nghiêm trọng đến thế sao? Nàng không biết chuyệnnày có nghiêm trọng hay không, nhưng nàng biết rõ nếu như chọc giận Quân thiếu gia thì hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào, liền vội vàng giảithích “Công tử ngươi đã hiểu lầm, ta ở chỗ của Thái bà bà không phải làbởi vì Quân phủ không ai nấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-say-me-quan/3249776/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.