Từ khi bắt đầu quan tâm đến SF, bọn họ đã trải qua biết bao nhiêu trận đấu, nhưng đây là trận đấu tiên Nghênh Niệm xem mà mất tập trung nhất. Tình hình thi đấu có hơi nhẹ nhàng, suy nghĩ đặt trên màn hình của Nghênh Niệm đã dần bay xa.
Vé xem thi đấu là do Dụ Lẫm Nhiên tặng, nhưng lâu rồi cô không gặp anh, cũng không đặt bánh kem sẵn chờ thi đấu xong sẽ mang vào như trước kia nữa.
SF thắng trận, Nghênh Niệm vỗ đến đỏ cả tay, lúc giải tán mà vẫn còn mất tập trung, cô vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ lúc nãy.
Một lát sau, cô nhận được tin nhắn của Dụ Lẫm Nhiên khi mọi người ra về.
Anh hỏi, "Em đang ở đâu?"
Nghênh Niệm đứng một bên cạnh cửa lớn, trả lời lại, "Em đang ở hội trường thi đấu."
"Ở chỗ nào?"
Cô nhìn xung quanh, nói vị trí cho anh.
Anh chỉ trả lời một câu, "Đứng yên đó đừng nhúc nhích."
Nghênh Niệm cầm điện thoại đứng im một chỗ, khán giả lần lượt ra về, chưa đầy mấy phút, bên cạnh xuất hiện một bóng người.
Anh mặc đồ bình thường, cô có hơi bất ngờ nên vô thức nghiêng về bên cạnh, cô thấy rõ áo hoodie mỏng ngăn trước mặt mình, bả vai chậm rãi thả lỏng.
"... Đội trưởng?"
"Ừ."
Thi đấu vừa kết thúc, để tránh khán giả chưa ra về sẽ nhận ra, Dụ Lẫm Nhiên kéo mũ xuống che đi hơn nửa gương mặt của mình.
Nghênh Niệm lại tò mò sao anh lại thay đồ nhanh như thế, "Đồ của anh..."
"Thi đấu xong thì thay." Anh nói, "Lâm Sơn Khước đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-rieng-minh-em/730543/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.