Mất cả một tuần lễ cày game, cuối cùng Nghênh Niệm cũng đã có thể đánh thường*. Khoảng thời gian này không dài cũng không ngắn, vì cả ngày cô chỉ rảnh mỗi buổi tối để chơi. Buổi sáng ngoại trừ đi học ra, cô còn phải làm bài tập, chuẩn bị bài ôn, thời gian rảnh để chơi game lại rất ít. 
*Có hai hình thức: đánh thường (normal) và đánh xếp hạng (rank). 
Nhưng thời gian dài hay ngắn không liên quan đến trình độ chơi game. Vốn dĩ Nghênh Niệm đã có thể đánh thường, song, vì lí do anh toàn nên cô vẫn luyện tập dưới hình thức đánh với máy -- Sự thật chứng minh, nó chẳng được tích sự gì. 
Chỉ cần có mặt cô trong đội, chỉ có một chữ thua. Dù có thắng cũng thắng trong vật vã. Có thể nói rằng, mỗi một trận đánh thường đều đang rèn luyện năng lực nghe chửi của Nghênh Niệm. Giai đoạn tân thủ của cô giống như "Thần nông nếm bách thảo"*, cô đã học thêm không ít cách mắng người ở trong game. 
*Điển cố Thần Nông vì muốn cứu người mà không tiếc thân mình thử trăm loại thuốc, nhiều lần trúng độc đều dựa vào trà mà giải độc. Ông thề muốn nếm thử hết tất cả các loại thảo mộc ở nhân gian, nhưng sau lại bị độc bởi Đoạn Trường thảo (Lá ngón). 
Nghênh Niệm buồn bực không thôi, cách duy nhất có thể giải tỏa nỗi buồn chính là: 
Xem thi đấu. 
Lần này, Nghênh Niệm không dẫn Giang Gia Thụ đi theo. Lần trước lấy cậu ta làm lí do rằng hai người đi sẽ tốt hơn đi một mình để qua cửa của ba mẹ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-rieng-minh-em/256894/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.