Lê Thải Nhi tránh khỏi Lê trung, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Long Phụng Ngọc, nàng nhẹ nhàng hạ bái nói lời cảm ơn với ân nhân đã cứu mạng mình: “ Công tử, đa tạ ân cứu mạng của chàng.”
Công tử?
Trong lòng Long Phụng Ngọc cả kinh. Thải Nhi sao vậy? Sao nàng lại gọi hắn là công tử? Chẳng lẽ nàng không nhớ hắn? Chẳng lẽ sau khi bị đụng vào đầu nàng đã mất trí nhớ?
Xem ra tám phần là như vậy rồi. Long Phụng ngọc nhớ tới bộ dáng ấp a ấp úng của Lê Trung khi ở trước của động thì trong lòng đã hiểu rõ nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định. Hắn thử thăm dò, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “ Thải Nhi!”
Tiếng gọi kia dịu dàng đến cực điểm, ánh mắt kia ôn hòa như nước.
“ Thải Nhi? Thải Nhi là ai?” Lê Thải Nhi thấy Long Phụng Ngọc nhìn nàng lại cũng không dám xác định là có phải hắn đang gọi nàng hay không. Trong lòng nàng tràn ngập nghi ngờ, chẳng lẽ tên nàng là Thải Nhi? Chẳng lẽ nàng biết nam nhân này? Chẳng lẽ bọn họ có liên quan với nhau? Bọn họ có phải là mối quan hệ nam nữ hay không? Nếu không thì tại sao lúc nàng gặp nguy hiểm hắn lại khẩn trương như vậy?
Lê Thải Nhi nghĩ đến đây gương mặt liền đỏ ửng, nàng cười chính mình si tâm vọng tưởng, cười chính mình mơ mộng hão huyền.
Lời nói của Thải Nhi làm cho Long Phụng Ngọc muốn hỏng mất. Bộ dáng xinh đẹp ngượng ngùng kia của nàng khiến hắn khong thể rời mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-phuc-vi-hon-vuong-phi-bon-ngon/2038658/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.