[Edit: liennguyen199]
Tiểu Phượng đóng cửa sổ lại, đỡ Vinh Lệ Nhi nằm xuống.
“Tiểu thư, nhất định là người đã hoa mắt? Làm gì có quỷ nào? Nói không chừng người mắt mờ, nhìn nhầm bóng cây trúc chiếu trên cửa sổ!” Tiểu Phượng an ủi Vinh Lệ Nhi, nhẹ nhàng vỗ sống lưng nàng ta: “Người ngủ đi, không cần phải sợ. Tối nay, em sẽ canh giữ trước giường của người.”
“Ừ.” Trong lòng của Vinh Lệ Nhi bình tĩnh hơn một chút. Có Tiểu Phượng bảo vệ ở bên giường, lá gan của nàng ta mới lớn hơn một chút. Nàng ta nhẹ nhàng nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc mông lung, Vinh Lệ Nhi lại nghe thấy âm thanh đáng sợ đó, vang lên bên tai nàng ta: “Trời tạo nghiệt, có thể sống, tự gây nghiệt, không thể sống.”
Âm thanh u ám lạnh lùng đó, không biết đã vang lên bao nhiêu lần.
Trong mộng, Vinh Lệ cứ run lên bần bật: “Tiểu vương gia, ta biết người chết rất oan uổng. Ngày mai, ta nhất định mời đạo sĩ, đến siêu độ vong hồn của người. Người đừng ám ta, người đừng tới lấy mạng ta nữa.”
“Trời tạo nghiệt, có thể sống, tự gây nghiệt, không thể sống!” Âm thanh kia lại vang lên, khuôn mặt loang lổ máu đó lại xuất hiện trước mặt của Vinh Lệ Nhi. Nàng ta bị kinh hãi liền tỉnh giấc, bật dậy. Ánh mắt lướt qua Tiểu Phượng đang lim dim, nhìn về phía của sổ. Bóng dáng của đứa bé đang ở phía bên ngoài của sổ. Trên mặt đứa bé ấy đầy máu.
“Có quỷ! Có quỷ!” Vinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-phuc-vi-hon-vuong-phi-bon-ngon/2038650/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.