Y theo ước định, sau lễ tang hoàng tôn Lê Thải Nhi mang theo ma ma và nha hoàn tiến cung.
Hoàng hậu thấy Lê Thải Nhi, lòng tràn đầy sung sướng. Nàng dẫn Lê Thải Nhitiến vào Khôn Ninh cung xa hoa lộng lẫy."Thải Nhi, ngươi ở nơi này đi!Một là theo ta nói chuyện phiếm. Thứ hai, ăn uống sinh hoạt thường ngàycũng thuận tiện hơn."
"Cảm ơn mẫu hậu." Lòng Lê Thải Nhi tràn đầy cảm kích, nhẹ nhàng hạ bái.
"Thải Nhi, trong Khôn Ninh cung này, ngươi không cần che dấu dung mạo củamình. Dù sao, Ngọc nhi cũng không tới nơi này. Ngươi không cần biến bảnthân thành xấu xí như vậy. Rửa mặt, cùng ta dùng bữa tối!" Hoàng hậu lôi kéo tay Thải Nhi, cười nói."Đổi bộ y phục, nhanh chút tới a!"
"Nhi thần tuân lệnh mẫu hậu." Lê Thải Nhi lại một lần nữa nhẹ nhàng hạ bái, cung tiễn hoàng hậu.
Lê Thải Nhi rửa đi khuôn mặt xấu xí, để mặt mộc không trang điểm. Thay đổi một kiện sa y hồng nhạt mỏng như cánh ve, mang theo Lê ma ma và Yếnnhi, đến chính điện Khôn Ninh cung.
Thải Nhi đi vào chínhđiện Khôn Ninh cung, ngoài ý muốn gặp được một nam tử tuổi còn trẻ. Namtử kia, thân thiết nói chuyện với hoàng hậu. Dung mạo của hắn, rất giống Long Phụng Ngọc. Tuấn mỹ, lộ ra cao quý. Đầu buộc kim quan, eo buộcngọc đái. Y phục màu vàng nhạt, bao bọc thân hình to lớn. Nhìn tuổi tácvà trang phục, nam tử này, hẳn là thái tử đương triều Long phụng Thầnrồi.
Lê Thải Nhi nghĩ muốn rời khỏi, cũng đã không còn kịp rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-phuc-vi-hon-vuong-phi-bon-ngon/2038595/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.