Dù là đỏ mặt hay nói ngập ngùng, tất cả chỉ là diễn xuất. Biểu cảm nào cũng diễn được, mà diễn như thật vậy. Tôi vẫn không tin được người luôn theo đuổi tôi lại phát ngôn như vậy trong nhà kho, giống như hai người khác nhau vậy. Tôi suy sụp, buồn bã mất mấy ngày trời, tôi xin nghỉ học hai ngày vì mệt, dù biết mẹ rất lo lắng nhưng tôi đã cố trấn an mẹ.
- Sắp thi cuối kì nên con học mệt quá mẹ ạ.
"Ừ vậy nghỉ đi. Nhưng mà làm sao là phải báo cho mẹ ngay đấy. Mẹ xin nghỉ sáng mai rồi."
- Con không sao đâu mà mẹ, học căng quá thêm cả việc ôn đội tuyển văn nên con hơi mất sức thôi ạ.
"Quan trọng là sức khỏe, điểm chác có nghĩa lý gì đâu. Con học giỏi rồi mẹ biết điều đó nên cứ thả lỏng tâm trạng thôi nhé."
- Vâng ạ. Con nhớ rồi mà.
"Thôi mẹ cúp máy đây. Ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi đi."
Tít...
Khóc ở đây thì có nghĩa lý gì chứ. Ba mẹ đang vất vả làm việc bên ngoài, tôi lại vì bị lừa tình mà khóc mấy hôm nay. An Nguyệt với Ngọc Minh dạo này hay sang nhà tôi chơi, bọn nó cố gắng hết sức xốc lại tinh thần tôi dù đang bận ôn tập thi cử cuối kì.
- Ba mẹ với anh trai mày mấy hôm nay không có ở nhà à? -Ngọc Minh lo lắng hỏi.
- Ừ. Ba với anh trai đều đi công tác, còn mẹ chỉ kịp ghé nhà vào đêm nghỉ ngơi rồi sáng sớm phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-oi-anh-yeu-em-lam-han-y/3354419/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.