Kể từ khi Ngô Hồng Nhi ngủ quên lần đó, tình huống chẳng những không chuyển biến tốt đẹp ngược lại liên tục vài ngày giữa trưa lên cơn buồn ngủ, có đôi khi quả thực ngồi cũng có thể ngủ.
Ngày hôm đó cô đang gỡ chăn cùng Lý Quế Lan ở trên giường gạch, đang làm việc mí mắt lại trĩu xuống ghê gớm, tựa hồ chỉ cần vừa buông lỏng là sẽ díu vào nhau. Nhưng nhìn xem công việc trên tay, Ngô Hồng Nhi cố gắng mở mở mắt, hiện tại không thể ngủ.
Tháo giặt chăn bông là một việc lớn, mùa đông trời rất lạnh, nếu dùng nước nóng lại quá tốn củi, bởi vậy Lý Quế Lan luôn tháo giặt chăn bông vào mùa hè. Thật ra không chỉ là chăn bông, ngay cả quần áo bông của mọi người, áo khoác nhỏ, chăn nhỏ của Đản Đản, thừa dịp tiết trời ấm áp cũng phải đều tháo ra.
Lý Quế Lan thấy hai mí mắt của Ngô Hồng Nhi cũng đã sắp dính lại rồi, bèn nói: “Hồng Nhi, nếu là quá buồn ngủ thì đi ngủ một lát đi. Mình mẹ làm cũng được.”
Ngô Hồng Nhi ngượng ngùng cười cười sau đó nói: “Không có chuyện gì, mùa hè chính là dễ ngủ gật, cũng chỉ là một lúc này, qua lúc này cũng là tốt rồi.” Ngô Hồng Nhi thầm nói thầm xem ra đoạn thời gian trước thật là quá mệt rồi, nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy vẫn chưa lấy lại được sức.
Chẳng qua ngủ suốt hiển nhiên là không thực tế lắm, ở nông thôn gần như không có thời gian rảnh rỗi, chỉ là thu lúa mạch cùng thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-nong-hanh-phuc/2397416/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.