Ánh nắng sáng sớm chiếu vào trong sân nhỏ nhà họ Hồ, mí mắt Ngô Hồng Nhi giật giật, ngày hôm qua ngủ hơi muộn, nhưng Ngô Hồng Nhi đã có thói quen dậy sớm nên đến giờ vẫn là thức dậy.
Đản Đản cũng đã thức dậy, chẳng qua cu cậu không làm ầm ĩ đang ôm chân mình tự tiêu khiển đấy, còn thỉnh thoảng cười ha hả hai tiếng. Bạn nhỏ Hồ Kiệt sinh ra chính là cục cưng của ông nội bà nội, mới bắt đầu tính tình của cu cậu rất lớn, động một tí là tiếng khóc rung trời. Khi đó Ngô Hồng Nhi còn vô cùng lo lắng. Nhưng lớn hơn tính tình của cu cậu trái lại đã tốt lên rất nhiều, mặc dù còn nhỏ tuổi đã hiện rõ tính tình nghịch ngợm của cu cậu, nhưng chỉ cần đảm bảo cho cái mông nhỏ của cu cậu mát mẻ sạch sẽ, bụng nhỏ không đói bụng, tự cu cậu có thể chơi rất high. Tuy rằng sẽ không sợ nhưng mình lại thường xuyên lăn qua lăn lại. Lúc trước khi cu cậu mới học được lật người, phỏng chừng chính mình cũng là ngạc nhiên, người khác không động đến cu cậu, tự mình lại quay cuồng cả nửa buổi chiều.
Hồ Quốc Đống còn đang ngủ, vảy máu trên mặt đã đọng lại, nhìn vấn đề không lớn, chỉ cần dưỡng tử tế vài ngày đến cả sẹo cũng sẽ không để lại. Thật ra cho dù có sẹo cũng không có gì, đàn ông nông thôn đã kết hôn mặt còn không quan trọng bằng một đôi tay. Đàn ông ấy à trước tiên bị người chú ý là hắn có sức lực hay không, có thể kiếm tiền hay không, chẳng ai sẽ để ý trên mặt hắn có phải có vết sẹo nhỏ hay không.
Thấy Hồ Quốc Đống thản nhiên ngủ rất say, Ngô Hồng Nhi nghĩ tới bộ dáng uống say lại bắt đầu chà chà vô lại của người này đêm qua, không nhịn được nhéo mũi Hồ Quốc Đống.
“Anh biết ngay em muốn làm chuyện xấu.” Hồ Quốc Đống chợt mở mắt ra, cầm lấy tay Ngô Hồng Nhi nói.
“Được đó, anh vậy mà lại giả bộ ngủ.” Ngô Hồng Nhi ăn cắp còn la làng, từ trên giường gạch tay chân lưu loát nhảy lên. Đi ra ngoài chuẩn bị bữa sáng, nếu để cho Hồ Quốc Đống bắt được thì sẽ không dễ thoát thân rồi. Hôm nay Hồ Lê Nhi ở đây, Ngô Hồng Nhi cũng không muốn đùa vui ồn ào với hắn ở đây mất mặt trước chị chồng.
Thấy vợ chạy rồi, Hồ Quốc Đống đưa tay ôm lấy con trai mập giống như con rùa nhỏ đang nằm ngửa ở trên giường gạch cố gắng muốn ngồi dậy nhưng mà như thế nào cũng không ngồi nổi, “Mẹ con xấu hổ phải không?” Thấy con trai bởi vì được hắn bế lên mà cười khanh khách không ngừng, Hồ Quốc Đống ném con trai lên mấy cái thật cao, dĩ nhiên bởi vì con còn nhỏ hắn chỉ là hơi dùng một tí sức lực.
Hồ Lê Nhi thức dậy đã nghe thấy tiếng cười của hai cha con từ trong phòng truyền tới, không nhịn được nói với Lý Quế Lan: “Mẹ, mẹ xem hai cha con Quốc Đống và Đản Đản vui vẻ chưa kìa.”
“Ừ đúng vậy, đứa nhóc Đản Đản này chính là đứa thích chỗ đông người, ai đùa nó nó cũng vui cười không ngừng.” Vừa nhắc đến cháu trai Lý Quế Lan lại không nhịn được mặt mày hớn hở.”Con không biết mẹ bế nó một cái, mắt to của nó cũng cười đến híp cả lại. Ngày nào cha con không chơi đùa với nó thì cũng không thể yên tâm ngủ. Nói tới cháu trai, kinh nghiệm của Lý Quế Lan quả thực một bộ lại một bộ.
Tuy rằng Ngô Hồng Nhi và Hồ Lê Nhi đều đã thức dậy, nhưng bữa sáng lại là Lý Quế Lan tự mình làm. Thấy mẹ chồng đang làm bữa sáng Ngô Hồng Nhi bèn cho gà ăn, tưới rau, quét tước cửa nhà, bận rộn không biết trời trăng gì nữa. Lợn trong nhà đều được Hồ Lão Đồ thả nuôi một chỗ, cũng bớt việc cho Ngô Hồng Nhi. Về phần người già Hồ Lão Đồ thấy thiếu, sáng sớm đã đi chỏm đám lợn con của ông rồi.
Thấy Ngô Hồng Nhi bận rộn khí thế ngất trời, Hồ Lê Nhi bèn muốn đi lên hỗ trợ, Ngô Hồng Nhi nhớ đến chị có thai bèn nói với Hồ Lê Nhi: “Chị Ba, chị nghỉ ngơi một lát đi, ở đây cũng không có bao nhiêu việc, em làm xong ngay đây.” Lý Quế Lan cũng nói: “Đúng đó, Lê Nhi con đi xem thử hai đứa nhỏ, phỏng chừng cũng sắp dậy rồi.”
Hồ Lê Nhi không có cách nào đành phải vào phòng xem hai đứa nhỏ, Đại Nữu nhà họ Lý hiện tại đã bắt đầu lên lớp Dục Hồng rồi, nhưng lớp Dục Hồng còn không giống với lớp một, trong nhà nếu như có việc vài ngày không đến trường, giáo viên căn bản sẽ không quản. Chẳng qua Hồ Lê Nhi cũng không có ý định ở nhà mẹ đẻ lâu. Ngày hôm qua đi theo trở về thuần túy là muốn tránh một chút đầu sóng ngọn gió mẹ chồng kế chị bị đánh không nhẹ. Ai biết người này có thể lại làm ra trò gì hay không đây. Trước đây chị tất nhiên là không sợ , nhưng hiện tại chị mang thai cũng không ổn định, vẫn là trốn tránh một chút thì tốt hơn.
Chờ mấy đứa nhỏ dậy cả rồi, người một nhà bắt đầu ăn sáng.
Từ lúc Ngô Hồng Nhi mang thai bữa sáng nhà họ Hồ vẫn có phần riêng, Ngô Hồng Nhi cùng Hồ Lê Nhi mỗi người một quả trứng gà luộc, ba đứa nhỏ mỗi đứa một bát canh trứng gà. Dĩ nhiên bạn nhỏ Hồ Kiệt chỉ có thể ăn một chút xíu, cu cậu ăn thừa lại cũng là của Ngô Hồng Nhi. Bữa sáng của hai cụ nhà họ Hồ cùng Hồ Quốc Đống chính là như bình thường, bánh bột ngô, cháo vụn ngô và dưa muối. Chút đồ ăn thừa còn lại tối qua Lý Quế Lan cũng hâm nóng lên một chút.
Ngô Hồng Nhi còn ở thời kỳ nuôi con bằng sữa mẹ, Lý Quế Lan cho cô ăn bữa riêng là theo thói quen rồi, Hồ Lê Nhi lại hơi ngượng ngùng. Mỗi lần về nhà mẹ đẻ mẹ chị lại làm đồ ăn ngon cho chị, hiện tại cũng bắt đầu để cho chị ăn đồ tiêu chuẩn riêng rồi. Thấy hai đứa nhỏ ăn canh trứng gà như hổ đói sói vồ, trứng gà luộc Hồ Lê Nhi cũng không nuốt xuống, đưa quả trứng gà này cho hai đứa nhỏ chia nhau. Trứng gà trong nhà đều bị chị tích cóp bán lấy tiền, mặc dù có lúc cũng cho bọn nhỏ ăn một quả, nhưng dù sao cũng không nhiều. Chẳng qua về sau sẽ tốt lên rồi, Hồ Lê Nhi nghĩ tới nợ nần trong nhà đã trả hết, trong lòng cũng khoan khoái không thôi.
Mùa đông năm ngoái ủ giá đỗ thật đúng là một ý nghĩ đột nhiên, chị chỉ là nghe chồng thỉnh thoảng nói tới lúc mua bán rau mùa thu có bao nhiêu náo nhiệt nên chợt có ý tưởng, mùa đông ngay cả ở nông thôn cũng chỉ có các loại dau dưa dễ trữ tồn như cải thảo và củ cải khoai tây…, trong thành phố thì càng không cần phải nói, chỉ sợ một lá cải trắng cũng phải dùng tiết kiệm. Nếu ủ chút giá đỗ bán thì như thế nào đây?
Mới bắt đầu hai vợ chồng cũng không dám làm nhiều, thứ giá đỗ này cho dù vào mùa đông cũng không để được, đậu tương tuy rằng hàng năm đều có thể được chia một chút, nhưng là thứ này vừa có thể ép dầu lại có thể xay đậu hủ lúc tết nhất còn có thể rang chút hạt đậu cho bọn nhỏ đỡ thèm.
Ai ăn mãi cải trắng cũng có lúc ăn chán, có nhiều giá đỗ tươi mới nhìn qua trong veo như nước hấp dẫn người vô cùng thế này. Hai người chẳng ai ngờ rằng Lý Chấn Lương mang theo chút giá dỗ đó đến trấn trên không đến một giờ đã bán xong. Mà cái này còn có rất nhiều người không mua được hỏi thăm lần sau lúc nào tới. Non nửa giỏ giá đỗ ước chừng bán được hơn hai đồng, trừ chí phí còn kiếm được hơn một đồng. Phải biết rằng làm việc một ngày ở đội sản xuất tính xuống một người đàn ông cũng chỉ kiếm được mấy hào mà thôi.
Sự nhiệt tình của hai người trong nháy mắt đã bị châm lên, Hồ Đào Nhi ở nhà ủ giá đỗ, Lý Chấn Lương lại đem đi trấn trên bán. Đậu tương, đậu xanh đều có thể ủ. Đến tết hai người dùng đậu tương và đậu xanh trong nhà không còn một hạt. Đương nhiên ví tiền cũng phồng lên rồi.
Chẳng qua sự tình cũng không phải thuận buồm xuôi gió như vậy, đầu tiên bọn họ phải giấu người trong thôn, giá đỗ đối với người thành phố mà nói là mới mẻ, nhưng rất nhiều người nông thôn cũng biết ủ, nếu biết cái này kiếm được tiền nói không chừng sẽ có người làm theo. Bắt đầu từ năm ngoái bán đồ cũng không xiết chặt như trước đây, vả lại trời lạnh như vậy, hai người cả ngày cũng chịu không ít tội nào là mó nước lạnh nào là đi sớm về tối.
Chẳng qua một phần trả giá một phần thu hoạch, nợ nần trong nhà cuối cùng cũng trả hết sạch. Nghĩ đến đây khẩu vị của Hồ Lê Nhi cũng tốt lên không ít.
Có điều buổi sáng này hiển nhiên là không thanh tịnh được, bữa sáng còn chưa ăn xong, Hồ Đào Nhi đã vội vã chạy tới rồi. Ngày hôm qua lúc Hồ Lê Nhi nhờ người mang hộ tin đến, Lý Quế Lan vốn cũng là muốn gọi con gái cả, nhưng đúng dịp, ngày hôm qua Hồ Đào Nhi cùng Vương Lập đi thăm người thân, tối qua lúc về đến nhà trời đã đen ngòm, chị cũng biết em gái đã được cha mẹ chị đón về nên buổi tối không qua đây, buổi sáng và vội hai miếng cơm rồi vội vã chạy tới luôn.
Hồ Đào Nhi vừa vào cửa đã quở trách Hồ Lê Nhi một trận: “Mày nói xem, năm chị em chúng ta cũng không có đứa nào như mày, làm sao lúc là con gái ở nhà mày còn y như quả ớt gió, hiện tại con cái đã lớn như vậy rồi lại học được xảy ra chuyện giấu trong nhà. Mày và con Hai khi còn nhỏ cả ngày chui ngủ cùng một ổ chăn, sao mày lại không thể học một ít tính cách kia của nó.”
Lúc Hồ Hạnh Nhi ở nhà còn là cô gái nhỏ hơi có mấy phần e lệ, nhưng ở nhà chồng chị lại không chịu một chút ấm ức nào. Lần trước chỉ bởi vì cãi nhau với Triệu Cường mẹ chồng chị xót con trai nói chị vài câu, Hồ Hạnh Nhi lập tức mang theo hai đứa nhỏ về luôn, vừa lúc hai đứa nhỏ nghỉ đông không cần đi học. Chị ở nhà mẹ đẻ nhàn nhã thoải mái, nhưng làm Triệu Cường suốt ruột vô cùng. Không có cách nào bà cụ nhớ cháu trai mà, một ngày không thấy lại bắt đầu lải nhải nhắc mãi, Triệu Cường bị lải nhải hai ngày, tự mình tới cửa tới đón không tính còn bồi thêm một mảnh vải bông mẹ hắn cho cho vợ xin nhận lỗi lúc này mới đón được vợ con đi. Ngay cả Lý Quế Lan cũng cảm thấy con gái nhà mình làm ầm ĩ hơi quá đáng.
Hồ Lê Nhi nghe Hồ Đào Nhi nói như vậy trên mặt có vài phần cười khổ, tình huống này của chị căn bản không giống với chỗ chị Hai, chị Hai làm như vậy là bởi vì có nắm chắc, nhà họ Triệu cũng chỉ có hai cháu trai như vậy, người làm bà nội không xa nổi một ngày. Nhưng bà mẹ chồng kế kia của chị còn ước gì đứa nhỏ nhà bọn họ đều mang họ Hồ ý chứ. Cho dù chị làm đến long trời lở đất thì có thể thế nào, còn không bằng thương lượng thật tốt với Chấn Lương đâu.
Ngô Hồng Nhi thấy ba mẹ con trò chuyện vui vẻ, Hồ Lê Nhi cũng đích thực không có chuyện gì, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, hôm nay nhà mẹ đẻ cô còn có việc nữa đấy. “Mẹ, nếu không có việc gì, hôm nay con trở về nhà mẹ đẻ ạ.” Ngô Hồng Nhi hôm nay về nhà mẹ đẻ là đã nói trước với Lý Quế Lan. Hôm nay cháu gái nhỏ của cô đầy tháng. Ở nông thôn chỉ có đứa con đầu trong nhà mới làm tiệc đầy tháng, nhà chị dâu Hai cô đây cũng là đứa thứ hai, tiệc đầy tháng đương nhiên không có làm. Chỉ là định vào ngày đứa nhỏ đầy tháng cả nhà ăn chung một bữa cơm. Khoảng thời gian trước mọi người đều vội vàng chuyện phân đất, Ngô Hồng Nhi chỉ đi thăm một chút vào ngày thứ năm đứa nhỏ ra đời. Lần này nếu không trở về nữa chỉ sợ khó coi. Dù sao đứa nhỏ chỉ có một người cô là cô.
“Không có việc gì con mau đi đi, thay mẹ gửi lời thăm hỏi tới mẹ con. Mặc cho Đản Đản dày một chút, đúng rồi, hãy mặc bộ quần áo len con đan đi. Xuân ô thu đống[1], chớ để gió mát buổi sáng làm lạnh đứa nhỏ.” Lý Quế Lan cũng biết nhà mẹ đẻ của con dâu có việc, vốn Ngô Hồng Nhi đã nói với bà không trở về rồi, nhưng bị Lý Quế Lan từ chối. Lê Nhi cũng không có chuyện lớn gì, chỉ tới ở nhà mẹ đẻ như bình thường, sao có thể không cho con dâu về nhà mẹ đẻ đây. Chẳng lẽ chỉ có việc nhà mình là việc của nhà người ta đều không phải hay sao?
[1]Xuân ô thu đống: một câu thành ngữ, ý chỉ mùa xuân không cần cởi áo rét vội, mùa thu không cần mặc áo rét sớm.
Tác giả có lời muốn nói: có chút Tạp Văn, chương này viết thật khó khăn. . .
--- ------ ---
Chú thích thêm:
Đơn vị tiền tệ Trung Quốc: Nhân dân tệ, viết tắt RMB, CYN, biểu tượng ¥
Đơn vị điểm:
- Đồng( tiền giấy): sử dụng hàng ngày: 元- Hán Việt: nguyên; phồn thể: 圓-viên; giản thể: 圆-viên; phát âm: yuan.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]