Từ quả phụ tuy rằng bị đánh không nhẹ, nhưng mụ cũng không sợ Lý Thục Quyên. Lúc trước sau khi mụ chiếm được nhà cũ cho con trai mình, con ranh chết tiệt này cũng tới đây náo loạn một trận, cuối cùng thế nào; còn không phải như ý mụ. Nói như thế nào đi nữa nụ cũng là mẹ của Lý Thục Quyên, mẹ kế chẳng lẽ không phải là mẹ?
Thấy Lý Thục Quyên nói mụ như vậy, Từ quả phụ liền khóc lóc với Lý lão đầu nói: “Lão già, ông xem tôi sống là cuộc sống gì. Từ lúc gả vào nhà họ Lý tôi đã làm trâu làm ngựa cho nhà họ Lý, bây giờ lại bị Thục Quyên chỉ vào mũi mắng. Nếu như vậy tôi sống còn có ý nghĩa gì, còn không bằng chết đi cho xong.” Nói xong lại muốn đập xuống đất. Một khóc hai nháo ba thắt cổ từ xưa đến nay đều là trò quen thuộc của phụ nữ nông thôn.
Bên cạnh, Thôi Hương Mai vội vàng tiến lên kéo mụ, “Mẹ, mẹ cũng đừng nghĩ luẩn quẩn. Mẹ chết rồi con với Chấn Cường phải làm sao đây.” Thôi Hương Mai cũng có phần được chân truyền của phụ nữ nông thôn, một câu nói, khóc, kêu ra này thật là khởi, thừa, chuyển, hợp[1], ngay cả hát hí khúc chỉ sợ cũng học không được giống y xì đúc như vậy.
[1] Khởi, thừa, chuyển, hợp: thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc. Ý chỉ rất có kết cấu mạch lạc.
Lý Thục Quyên tuy rằng nhớ thương người nhà mẹ đẻ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-nong-hanh-phuc/2397403/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.