Tháng bảy đối với rất nhiều người mà nói chỉ là một tháng vô cùng bình thường, nhưng là đối với Đỗ Quân mà nói, lại là hết sức khác biệt. Hạ tuần tháng bảy, mấy thanh niên trí thức Đỗ Quân và Vu Thành đều vào thành phố tham gia cuộc thi, Vương Lan muốn đi theo chăm sóc, nhưng là thứ nhất bụng của cô không nhỏ rồi, thứ hai thêm một người đi cùng cũng là thêm một phần chi tiêu, Vương Lan cầu xin cha cô cả buổi mới vay được hai mươi đồng, tuy rằng rất nhiều người thấy đã không ít rồi, nhưng là cũng vỏn vẹn đủ cho một mình Đỗ Quân dùng mà thôi, cho nên Vương Lan chỉ có thể nôn nóng bất an ở nhà đợi tin tức. Trái ngược với sự nôn nóng của Vương Lan, cuộc sống của Ngô Hồng Nhi trôi qua hết sức yên ả, chẳng qua mấy ngày nay bác gái cô bắt đầu thu xếp chuyện cô và Hồ Quốc Đống đi chơi. Trời nóng như vậy, vừa đi chính là mồ hôi cả người, hơn nữa hiện tại một không có điều hòa, hai không có quạt điện, Ngô Hồng Nhi không có nhiều tinh khí thần đi ra ngoài chơi lắm. Nhưng mà bác gái cô nói, bên kia thúc giục quá, bởi vậy cũng là định vào ba ngày sau. Thôi Vinh Mai khẽ cắn răng làm một bộ quần áo cho con gái nhà mình. Áo hoa nhỏ tay lỡ, quần màu xanh thẫm. Áo tay lỡ là Ngô Hồng Nhi làm, hơi bóp eo một chút, nhưng là cũng chỉ là một chút mà thôi, Ngô Hồng Nhi cũng không dám làm quá phận, bằng không sẽ bị người nói không đứng đắn. Chẳng qua thời tiết này thật sự là quá nóng, hơn nữa còn phải mặc quần không phải là xanh thẫm thì chính là màu đen nóng chết người, váy, quần đùi gì đó nghĩ cũng đừng nghĩ. Niên đại này quá bảo thủ rồi, cho dù là ở trong thị trấn, trên đường cái cũng không có người mặc màu sắc tươi sáng. Thấy Ngô Hồng Nhi sau khi mặc quần áo mới vào càng thêm vẻ xinh đẹp, Thôi Vinh Mai vui mừng nở hoa, "Ai u, con gái nhà chúng ta đúng là xinh đẹp." Trần Hương Chi cũng ở bên cạnh góp vui nói: "Thật là, đừng nói quần áo này bóp eo một cái, thật sự có vẻ dễ nhìn hơn không ít. Nhưng mà vẫn là hơi rộng, Hồng Nhi eo nhỏ, nếu là bóp thêm một chút thì càng đẹp." Trần Hương Chi nhìn bộ quần áo này của Ngô Hồng Nhi mắt đầy hâm mộ, cô đang tính toán mình sinh con xong cũng phải làm một bộ quần áo như thế. "Đi đi đi, bớt ở đây ra ý tưởng ôi thiu, con thấy con gái nhà ai mặc quần áo như vậy, cũng không sợ bị người chê cười." Thôi Vinh Mai biết cô con dâu út này nhà mình có chút tính tình trẻ con, liền mắng. "Ngài đừng không hiểu, lần trước con vào thành phố còn nhìn thấy người ta có người mặc quần đỏ đấy, chẳng lẽ cũng không đứng đắn hay sao?" Trần Hương Chi cũng không sợ mẹ chồng, cô sờ sờ bụng, đây chính là bùa hộ mệnh của cô, lập tức phản bác ngay. Nói tới năm nay cô cũng mới hai mươi bốn tuổi, hiện tại chính là thời điểm yêu cái đẹp, bởi vì tuổi tác gần, bình thường cũng hợp ý với Ngô Hồng Nhi nhất. "Người khác tôi mặc kệ, nhưng là các chị cũng không thể mặc. Quần áo này mẹ thấy rất tốt, chờ ngày kia Hồng Nhi hãy mặc cái này. Mẹ giặt một chút cho con trước, ngày mai sẽ khô." Nói xong cầm quần áo đi ra ngoài. Thấy Ngô Hồng Nhi nhìn sang cô, Trần Hương Chi bĩu môi, trong lòng len lén nói câu "Bà phong kiến." Chẳng qua nghĩ đến cái bụng to của cô, dù thế nào cũng phải qua một năm mới nữa có thể mặc được quần áo mới, cô lại có chút uể oải. Vẫn là Ngô Hồng Nhi an ủi mấy câu mới thôi. Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày đi chơi rất nhanh đã đến. Ngô Hồng Nhi bên này đi theo chị dâu Cả của cô còn có thím Ba, Hồ Quốc Đống bên kia đi theo chị Cả hắn cùng một thím trong họ nội, cộng thêm bà mối Hồ Xuân Hoa. Bảy người cuồn cuộn đi vào thành phố. Mọi người đều đi xe đạp, chỉ có Ngô Hồng Nhi để cho chị dâu cô lai, cũng không phải trong nhà không đủ xe đạp, lúc ba anh em nhà họ Ngô kết hôn, cái khác mặc dù không có, nhưng là xe đạp lại mua cả. Nhưng là Ngô Hồng Nhi không biết đi. Nói tới chuyện này làm người ta thương cảm, Ngô Hồng Nhi cũng khóc không ra nước mắt. Đời trước bởi vì nguyên nhân bị bệnh, đừng nói đi xe đạp, Ngô Hồng Nhi đến cả chạy bộ cũng chưa từng chạy. Đời này cô rất ít sinh bệnh, hơn nữa cô cực kỳ chú ý rèn luyện, có thể nói vô cùng khỏe mạnh. Nhưng là ở trên phương diện học đi xe đạp cô lại là mười chỗ thông chín chỗ, dốt đặc cán mai. Vì học cái này, cô bị ngã đau vài lần, đến bây giờ trên đầu gối vẫn còn có một vết sẹo nhàn nhạt đây nè. Nhưng là cho dù là như thế, cô vẫn không có học được, lo tay không lo được chân, người khác giữ ở phía sau còn được, vừa buông tay là cô ngã luôn. Đến bây giờ lớn như vậy cưỡi lên đi vẫn là xiêu xiêu vẹo vẹo, ngay cả đứa trẻ con cũng không bằng. Sau lại cô dứt khoát không mất mặt nữa. Thôi Vinh Mai thấy cô thật sự là không học được cũng đành thôi, dù sao trong thôn có rất nhiều người không biết đi xe đạp. Xe đạp này cũng không phải là nhà ai cũng có thể mua được. Dọc theo đường đi thấy Hồ Quốc Đống thỉnh thoảng liếc lại đây, Ngô Hồng Nhi hơi đỏ mặt. Trước đây cũng không có gì, nhưng là bây giờ đột nhiên cô cảm thấy không biết đi xe đạp cũng rất mất mặt. Thật ra Hồ Quốc Đống thật đúng là không nghĩ đến phương diện đó, hắn chỉ là hi vọng mình có thể lai Ngô Hồng Nhi, nhưng là do dự cả buổi vẫn là ngại ngùng mở miệng, cho nên chỉ có thể thỉnh thoảng liếc mắt một cái, làm Ngô Hồng Nhi còn tưởng rằng hắn cảm thấy mình không biết đi xe đạp rất quái lạ đấy. Cũng may đi hơn nửa giờ cuối cùng cũng đến, Hồ Quốc Đống dặn mọi người để xe đạp ở trước cửa xã mua bán, anh rể hắn là đi làm ở chỗ này, để xe ở đây rất an toàn. Thật ra cho dù là không để ở đây, xe cũng không mất được, xã hội bây giờ nếp sống rất tốt, việc trộm cắp gần như sẽ không xảy ra. Cất xe xong, anh rể Hai của Hồ Quốc Đống cũng đi ra chào hỏi, chẳng qua nói xong mấy câu, Hồ Đào Nhi đã bảo mọi người đi vào cửa hàng bách hóa xem thử, anh rể Hai của Hồ Quốc Đống thấy vậy, nhanh chóng nhét mấy tờ phiếu lương thực phiếu vải gì đó cho Hồ Quốc Đống, hiện tại anh đang làm việc tại xã mua bán, mấy thứ này kiếm được dễ hơn người bình thường một chút. Vợ anh dặn dò cả một buổi sáng, cậu em vợ duy nhất này làm mai, người làm anh rể như anh phải bày tỏ một chút. Trấn trên chỉ có một cửa hàng bách hoá, bên trong cái gì cũng có bán, chẳng qua không có phiếu cũng không mua được. Hôm nay Hồ Quốc Đống cũng là nắm một đống phiếu tới đây, mẹ hắn tích cóp nhiều năm như vậy chỉ chờ một ngày này thôi, hơn nữa hai năm qua chính sách rộng rãi rồi, có địa phương không cần phiếu cũng có thể mua được đồ, chỉ là giá tiền đắt hơn một chút. Ý của Lý Quế Lan là hôm nay mua cho Ngô Hồng Nhi bộ quần áo trở về. Nhưng mà đi dạo một vòng Ngô Hồng Nhi cũng không có gì thích, thời kỳ này quần áo cũng chỉ là hai loại kia, dài dài rộng rộng còn không bằng tự mình làm đâu. Quan trọng nhất là người bán hàng bên trong thái độ rất chi là kém, một đám có bộ dáng lỗ mũi hếch lên trời. Thấy Ngô Hồng Nhi không có cái thích, Hồ Quốc Đống ngầm kéo kéo tay áo chị hắn, ý bảo chị tiến lên khuyên nhủ. "Hồng Nhi không thích? Chị thấy bộ quần áo kia không tệ, em cảm thấy thế nào?" Hồ Đào Nhi nói. Hồ Xuân Hoa bọn họ cũng đều nháy mắt cho Ngô Hồng Nhi, ý bảo cô chọn một cái, khi ra ngoài chơi đàng trai đều sẽ mua chút đồ cho đàng gái, điều kiện tốt mua bộ quần áo, điều kiện không tốt cũng sẽ mua cho cái khăn quàng cổ gì đó. Lúc này thật sự không cần dè dặt. Vương Vinh Hoa thấy Ngô Hồng Nhi đúng thực là không thích, cô em chồng này chị biết, khéo tay cũng cực kỳ chú ý, xem ra con bé là thật sự không thích. Bởi vậy chị bèn nói: "Nếu không chúng ta đi xem thử vải vóc, Hồng Nhi khéo tay, làm quần áo rất đẹp." Chị vừa nói lời này ra, thím của Hồ Quốc Đống vội vàng nói: "Phải phải phải, thím thấy những loại vải kia cũng rất tốt." Đoàn người lại vội vàng liên tục chiến đấu ở những chỗ bán vải, Hồ Quốc Đống lần này sờ đúng cửa, thấy Ngô Hồng Nhi thích một loại vải sợi tổng hợp, liền bảo người bán hàng cắt cho mấy thước, Ngô Hồng Nhi làm chiếc áo khoác ngắn mặc mùa thu là không thành vấn đề. Thấy Ngô Hồng Nhi như thế nào cũng không chịu chọn nữa, Hồ Đào Nhi lại cùng Vương Vinh Hoa chọn cho Ngô Hồng Nhi một miếng vải làm quần. Gom đủ một bộ quần áo, lúc mới thôi. Dạo xong cửa hàng bách hoá, lại ăn cơm ở quán cơm của trấn trên, Hồ Quốc Đống lại gọi cho Ngô Hồng Nhi bọn họ hai cân bánh ngọt mới đưa người về thôn Bàn Đào. Ở trên đường về thôn, thấy tâm trạng em trai vô cùng tốt, Hồ Đào Nhi liền trêu ghẹo nói: "Đã thích con gái người ta như vậy rồi, xem xem cái bộ dạng gấp gáp kia của cậu lúc người ta vừa mới nói không cần quần áo, còn vừa mua là cắt một tấm sợi tổng hợp lớn như vậy, mẹ ta tích cóp chút phiếu vải dễ dàng sao, thằng nhóc thúi này." Khi Hồ Quốc Đống ra đời, Hồ Đào Nhi đã mười lăm mười sáu rồi, Hồ Quốc Đống có thể nói là chị một tay nuôi lớn cũng không đủ. Sau này Hồ Đào Nhi gả đến bổn thôn, quan hệ giữa hai người cũng không xa cách. Lúc Hồ Quốc Đống bảy tám tuổi đi nhà chị gái ăn trực không ít, bởi vậy thấy Hồ Đào Nhi trêu ghẹo vài câu, chỉ là cười ngây ngô ‘hì hì’. Hắn âm thầm nhớ lại biểu hiện vừa rồi của mình, mua đồ rất chủ động, buổi trưa ở quán cơm biểu hiện cũng rất hào phóng, không có chỗ nào không tốt, cũng không biết biện pháp thằng Kiến Tân kia nói có đáng tin hay không. Lại nói Ngô Hồng Nhi bọn họ cũng đang ở nhà thảo luận về Hồ Quốc Đống đấy, thấy Ngô Hồng Nhi cầm về hai tấm vải, nhất là còn có một tấm sợi tổng hợp lớn như vậy, Thôi Vinh Mai rất cao hứng, xem ra nhà họ Hồ thật sự là rất vừa ý con gái nhà mình đây, sợi tổng hợp này giá cả đúng là rất cao, cũng chỉ là người thành phố mới có thể mặc loại vải như vậy. Người nông thôn khi kết hôn có thể làm chiếc quần áo sợi tổng hợp cũng có thể đắc ý rất lâu. Càng miễn bàn trừ vải dệt, còn có hai cân bánh ngọt, Vinh Mai ngẫm lại thằng bé Hồ Quốc Đống kia thật là nghĩ như thế nào cũng thấy tốt. Chẳng qua bà thím đi theo Ngô Hồng Nhi lần này lại nói: "Đứa nhỏ này chỗ nào cũng rất tốt, chỉ là tay hơi lỏng, chị dâu chị không biết buổi trưa chúng em chỉ có bảy người, thằng bé kia gọi hẳn sáu món ăn, có bốn món đều là đồ ăn mặn, còn ăn được màn thầu bột mì. Em ăn cũng có chút đau thịt, sau này Hồng Nhi phải nắm tiền chặt một chút, nếu không cứ tiêu thế này, cho dù là điều kiện gia đình tốt, cũng không tích cóp được tiền." Ngô Hồng Nhi nghe thím cô nói như vậy, cúi đầu không nói chuyện, hôm nay Hồ Quốc Đống cứ dán mắt vào cô, ánh mắt kia nóng hừng hực, bây giờ cô còn có chút ngượng ngùng nữa đây. Trần Hương Chi lại nói: "Xem thím nói kìa, người ta ra tay hào phóng còn có sai? Nếu chỉ gọi hai món ăn, có phải thím lại muốn nói người ta bủn xỉn hay không." Trước đây cô còn cảm thấy Hồ Quốc Đống bộ dạng không ra gì cả, nhưng là bây giờ xem ra cũng không tệ lắm. "Đứa nhỏ này cũng là đứa có mắt nhìn, đối với người khác tay hắn cũng không lỏng như vậy đâu, cũng chỉ là đối với Hồng Nhi của chúng ta mới như vậy. Chúng ta không phải đều là người nhà sao." Hồ Xuân Hoa cũng không cứng không mềm cho cô em dâu bà một cây đinh mềm, tuy rằng hôm nay Quốc Đống tốn không ít tiền, nhưng là người ta sẵn lòng, nào cần đến thím nói như vậy, hết lần này tới lần khác tỏ vẻ thím nổi bật. Chẳng qua theo bản năng Thôi Vinh Mai đã coi Hồ Quốc Đống thành người trong nhà, tiền của nó còn không phải là của con gái mình, nghĩ tới buổi trưa ăn cơm dùng nhiều tiền như vậy, bà cũng có chút thịt đau, tuy rằng ngoài miệng không nói cái gì, nhưng là trong bụng vẫn là nghĩ về sau phải khuyên nhủ đứa nhỏ này, cũng phải dặn Hồng Nhi xiết chặt tiền lại, nhà ai có nhiều tiền có thể lãng phí thoải mái như vậy. May mắn nốt nhạc đệm nhỏ này Hồ Quốc Đống không biết, bằng không chỉ sợ thằng nhóc Hồ Kiến Tân kia sẽ xui xẻo rồi. Chú thích: 1 thước = 1/3m Tinh khí thần: tam bảo của cơ thể con người, Tinh Là phần tinh hoa của con người là cốt lõi của khí tiên thiên (do cha mẹ tạo ra) và khí hậu thiên (do ăn uống và hít thở dưỡng khí) kết hợp mà thành, không nên làm tiêu hao tinh lực trong các trò ăn chơi sa đọa, đặc biệt là đam mê nữ giới là điều úy kỵ trong khi luyện công và dễ làm tiêu hao cạn kiệt tinh lực. Khí Là phần thăng hoa do luyện tập làm Tinh hóa Khí, là nguồn năng lực nội sinh (Internal Power) nguyên ủy từ gió (cung Tốn) phía trên lồng ngực đưa xuống thổi bùng lửa ở Tâm hỏa (Tim) và huyệt Mệnh Môn (ngang giữa thắt lưng) hóa Tinh ở bể Thận là vùng Bàng Quang (Bọng đái) và Đan Điền (dưới rốn 3 phân) thành Khí bay lên tạo ra năng lượng cơ thể. Do vậy khi ngồi luyện thở (khí công) hay Thiền lâu ta có cảm giác có luồng hơi nóng xuất hiện ở bụng dưới (huyệt Đan Điền) và vùng giữa bụng là như thế. Thần Là trạng thái cao nhất của năng lực nội sinh, cho nên sách nói luyện Thần hoàn hư là luyện cho Khí luân lưu khắp châu thân để tạo nên vận động có khí lực mạnh mẽ và hình hài có phong thái tinh anh. Tinh – Khí – Thần của con người thường được ví như ngọn đền dầu, nếu dầu tiêu hao hoang phí, tất ngọn đèn cũng giống như đèn treo trước gió, sinh mạng hiểm nguy, chết lúc nào không biết, mấy lời khuyến cáo những người ham mê sắc dục nữ giới và có lối sống vô độ phóng túng là lời cổ nhân truyền lại không phản khoa học chút nào là vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]