Edit: Thảo My
Cái tay anh khoác lên phía sau lưng ghế của cô càng như kéo cô vào trong trận doanh cảm giác của anh, người không biết, còn tưởng rằng cô và anh là một đôi, mà không phải cô là cháu dâu tương lai của anh.
Nhưng hết lần này tới lần khác anh rất tự nhiên dựa qua đây, ngay trước mặt mọi người, không lạnh không nhạt hỏi: "Đang nói cái gì?"
Bởi vì anh dựa quá gần, nói mỗi một chữ, hơi thở thổi tới phía trên lỗ tai của cô.
Viêm Cảnh Hi hơi nghiêng đầu, dựa vào bên Lục Hữu Nhiễm.
Phùng Như Yên sợ Viêm Cảnh Hi chọc giận Lục Mộc Kình, ánh mắt cảnh cáo bắn tới.
Viêm Cảnh Hi bất đắc dĩ nheo đôi mắt lại, Phùng Như Yên mang theo nụ cười giả dối nói: "Lục tiên sinh thoạt nhìn rất trẻ tuổi, cũng không lớn hơn Hữu Nhiễm nhiều."
"Tôi lớn hơn nó ba tuổi." Lục Mộc Kình có điều ngụ ý đáp một tiếng.
Cửa bị đẩy ra một cô gái mặc áo màu đen váy ngắn từ bên ngoài tiến vào, trên móng tay sơn màu đen, nhẹ nhàng gọi: "Ba ba, mẹ, anh rể, chút út."
Cô liếc Cảnh Hi một cái, trong mắt khinh thường, cố ý bỏ qua, ngồi vào bên người Lục Hữu Nhiễm, cười rực rỡ với Lục Hữu Nhiễm: "Thật xin lỗi, anh rể, trên đường kẹt xe."
Viêm Cảnh Hi lười biếng đưa mắt nhìn nụ cười rực rỡ của Viêm Nhị.
Chị gái cũng không có, anh rể nơi nào tới?
Suy nghĩ một chút, không đúng lắm.
Viêm Cảnh Hi nhíu mày, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-nhiem-thanh-hon-ong-xa-dung-qua-gap/2718101/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.