Ta bảo Văn Dư thu xếp hành lý, sau đó để lại một bức thư thông báo rồi chuẩn bị rời khỏi Mạch Thượng Các. Ta đột nhiên thấy hơi hoài niệm trấn nhỏ từng sống khi còn bé, cũng có chút tưởng nhớ mẫu thân.
Ta bước vào phòng, nhìn bài vị trường sinh của bà rồi tiến đến chạm vào nó, sau đó tựa đầu vào bài vị, chậm rãi cười nói một câu: Mẫu thân, giờ con về nhà thăm người đây.
Ta không biết ân oán đời trước của bọn họ là như thế nào, thế nhưng mẫu thân chưa từng nói nửa lời không phải với phụ thân, thuở sinh thời cũng thường bảo ta hãy sống cho tốt, đừng oán trách ai. Nhưng ta không làm được. Ta nghĩ, điều duy nhất ta có thể làm là không can thiệp vào ân oán của bọn họ, áng chừng những thứ đó cũng đã theo bà vùi sâu dưới lòng đất kể từ ngày hạ táng.
Còn phụ thân như thế nào, ta cũng chẳng thèm để ý. Nhưng nay ta lại nghĩ, chắc hẳn hắn cũng không hề quan tâm đến mẫu thân. Chuyện của bọn họ bắt đầu như thế nào, kết thúc như thế nào, sợ là chỉ có chính họ biết.
Ta ngây người nhìn bài vị của mẫu thân, đột nhiên nhớ tới tên gọi khi trước của mình, Văn Dịch...
Văn Dịch, Văn Dịch, bà vẫn thường gọi ta là Tiểu Dịch. Ta nhớ đã từng hỏi bà vì sao lại đặt cái tên này. Hoàng hôn trên sông, ánh chiều tà nhàn nhạt, bà ôm ta, nhìn ta bằng đôi mắt dịu dàng như nước. Bà nói: Vì ta chỉ hi vọng bé ngoan của ta cả đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-nhat-vo-nhi/154131/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.