Ta nói qua với Văn Dư, hắn lập tức đi sắp xếp đồ đạc chuẩn bị khởi hành.
Vừa rời khỏi Mạch Thượng Các, đoàn người vung roi quất ngựa chạy tới đại hội Thanh Anh. Vì muốn đến sớm hai ngày để nghỉ ngơi dưỡng sức nên hành trình gấp rút, khó tránh khỏi cảnh màn trời chiếu đất. Kỳ thật với ta sao cũng được, chút gian khổ này không tính là gì, huống chi còn được thoát khỏi đống gông cùm xiềng xích ở Mạch Thượng Các. Có điều Văn Dư lại không cho là như vậy.
Đêm đến, mọi người đều rất mệt mỏi, tính cứ thế nằm ngủ trên mặt đất, đột nhiên hắn lôi ra một tấm chăn gấm cho ta làm đệm lót ở dưới. Ta thậm chí không biết hắn mang thứ này từ trong Các hay là mới mua từ thành trấn nào đó.
Ta sờ mũi, hơi muốn phì cười, sau ngẩng đầu thì thấy Văn Thanh Y nhìn về phía này với cặp mắt mong đợi. Ta thở dài, cảm thấy bản thân quá lương thiện, đáng lẽ nên nhắm mắt nằm xuống ngủ luôn mới phải.
Ta vẫy tay gọi Văn Dư lại gần, nói cho hắn biết ý định của mình. Hắn không nói gì, ta hỏi: "Giận ta?"
Hắn nắm ống tay áo của ta, nói: "Thuộc hạ là giận chính bản thân mình. Đáng lẽ phải đoán ra chuyện này từ sớm. Vốn không muốn nghỉ cùng một chỗ với bọn họ nhưng sợ chủ tử gặp nguy hiểm, nhỡ đâu lại không bảo vệ được người. Tính mang thêm một bộ lại không mang được, y như rằng cuối cùng để nàng ta được lợi."
Ta cười vỗ đầu hắn, sau đó nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-nhat-vo-nhi/154121/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.