Kết quả kiểm tra sau cùng đã có, máu bầm tụ lại chưa tan, chân cậu bị đứt dây thần kinh cảm giác cũng không thể đi được nữa do xương chân có dấu hiệu bị nứt. Cậu phải nằm lại bệnh viện để kiểm tra một thời gian rồi mới có thể xuất viện.
Nghe tin cậu tỉnh ông bà Diệp vội vàng đến. Diệp Yến bỏ cả thi đấu chạy về, bà Diệp nhìn cậu rồi nói:”Không thay đổi nhiều lắm, tiểu Quân chỉ là khả ái hơn thôi”
Cậu ôm lấy bà, dụi dụi gọi:”Mẹ, mẹ ơi”
Bà Diệp xoa đầu cậu đáp:”Mẹ đây, tiểu Quân đói sao? Mẹ lấy sữa với đồ ăn cho con nhé?”
Mộ Quân gật gật đầu, bà Diệp mở tủ lấy sữa ra pha cho cậu, Diệp Hàn cũng lấy đồ ăn cho cậu, trong tủ bao giờ cũng có đầy đủ, bố Diệp ngồi bên cắt trái cây. Diệp Yến vương tay chọt chọt má cậu, Mộ Quân tức giận phồng má lên nói:”Anh ấy bắt nạt em”
Diệp Hàn đẩy Diệp Yến ra nói:”Lo về thi mấy cái giải đấu thể thao của mày đi, đừng có bắt nạt tiểu Quân”
Mộ Quân nhét miếng bánh vào miệng, vương tay ôm lấy hắn dụi dụi, Diệp Hàn bất lực mỉm cười xoa xoa đầu cậu bảo:”Được rồi được rồi tiểu Quân”
Sau nửa tháng theo dõi, bác sĩ cho cậu xuất viện, quay về nhà cậu chỉ biết bám dính lấy Diệp Hàn. Quản gia nhìn một màn này mà bất lực.
Mộ Quân trước đây không quá dính người, sau khi xuất viện liền dính không thể tách rời Diệp Hàn. Ăn cũng là ngồi ăn cùng nhau, xem TV
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ngoc-mot-lan/3643368/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.